Chương 45: Ta rất mờ mịt

Thẩm Lãng ôm thắt lưng Đường Mộ đi tới "thu" một tiếng hôn lên trên mặt hắn! Tiểu bộ dáng kia đắc ý thành cái dạng gì!

"Thân ái, ngươi muốn mưu sát chồng hả?! Cái này không thể được! Bọn họ đều đã bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ rồi, lúc này nếu như làm ra chút chuyện gì, bọn họ còn không đem hai chúng ta làm thịt? Nếu như đến hôn lễ vai chính thiếu một nửa nhiều người mất mặt đúng không? Đừng nháo a!"

"Cút CMN! Lão tử không kết hôn! Nếu kết ngươi tự mình đi kết đi! Mất mặt mất bao nhiêu, chẳng quan tâm điểm này!"

Đường Mộ uống say có một ưu điểm, ăn nói rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc, chỉ là trong lòng suy nghĩ cái gì miệng liền nói ra hết.

"Không kết hôn? Không có cửa đâu! Hôn này ta là kết chắc rồi!" Thẩm Lãng bẻ đầu phu nhân nhà mình, hung hăng quật ngã xuống.

Đẩy tay Thẩm Lãng xuống, cơn tức của Đường Mộ thẳng tắp vọt lên: "Lão tử nói. Lão tử không kết hôn, ngươi thích kết tự mình kết đi!"

"Mơ tưởng! Hôn này ngươi kết cũng phải kết không kết cũng phải kết!"

Một đám mấy nam nhân vốn là định đi tới khuyên can ngồi xuống ngay của chính câu lạc bộ, không khuyên can, hai người bọn hắn bóp yêu thì bóp đi! Vốn là uống nhiều rồi, không có khí lực gì, cũng không có sức lực gì! Vừa lúc giải trí một chút.

Phục vụ câu lạc bộ rất muốn đi tới nhắc nhở mấy nam nhân ngồi dưới đất kia là trên mặt đất lạnh, còn ẩm ướt, nhưng khi nhìn thấy tướng tá của mấy nam nhân này, hắn quyết định miễn! Mấy cái người này dáng dấp cũng không giống như hiền lành gì, không chọc vào tốt hơn!

Hai cái tên không nhìn địa điểm và trường hợp ngay ở bên lề đường lớn lôi lôi kéo kéo, còn lên giọng cái gì không kết hôn! Thật là mất mặt mất về đến nhà!

"Các ngươi nói, hai người này có kết hôn được hay không?"

"Ngươi đây là nguyền rủa Thẩm Lãng đúng không? Ngươi không nhìn thấy hắn đem Đường Mộ kia bảo bối như cái gì? Nếu như kết không được còn không phải làm cho nôn chết!" Nam nhân có đôi khi thật bát quái!

"Lão tử nói, họ Thẩm! Hôn này −−− lão tử không kết!"

"Lão tử cũng nói, hôn này lão tử là kết chắc rồi! Chọc giận lão tử, ngày mai liền đi Hà Lan lấy chứng nhận đi! Đem pháp luật xác thực quan hệ, rồi quay về tổ chức tiệc rượu! Không tin, ngươi thử xem!" Thẩm Lãng phát hỏa! Thật sự phát hỏa! Tổ tông này từ sáng đến tối đem không kết hôn treo ở ngoài miệng! Tính tình cho dù tốt cũng sẽ phát hỏa!

Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần, hắn biết người này chắc là sẽ không rống hắn! Cho dù hắn hiện tại say rượu, cũng còn nhớ, Thẩm Lãng sẽ không rống hắn, cho nên một trận rống này của Thẩm Lãng, làm cho Đường Mộ tức giận: "Lão tử cũng nói cho ngươi biết, hôn này lão tử sẽ không kết!" Từ nhỏ tới lớn, hắn lúc nào từng chịu qua loại tức giận này?

Mấy người xem trò vui vừa nhìn vừa lắc đầu, hai người này cãi nhau thật đúng là không có ý tưởng mới a!

Thẩm Lãng tức tới đỏ mắt hụt hơi! Nhìn chằm chằm tổ tông này tính khí bướng bỉnh mà bắt đầu mười con bò cũng kéo không trở lại, tức nghiến răng nghiến lợi! Nói chuyện! Đêm nay nhất định phải nói chuyện một chút! Y cho rằng y có thể cho người này đầy đủ thời gian và không gian, không hỏi hắn không quản hắn, hắn sẽ điều chỉnh thử tâm tính tốt, nhưng bây giờ thấy không quản không hỏi không nhất định có thể giải quyết sự việc!

Nếu không quản không hỏi không giải quyết được, vậy thì thản nhiên đẩy ra nói chuyện một chút đi!

Đúng lúc này cảnh vệ viên đã lái xe trở lại, y ôm Đường Mộ giãy dụa một tay đem hắn nhét vào trong xe, quay đầu về phía mấy tên đang ngồi xem náo nhiệt: "Các ngươi đợi một chút, ta có việc phải nói với nhà ta một chút." Nói xong liền trực tiếp lên xe, lưu lại ba tên ngốc hề hề ngồi ở của chính câu lạc bộ xem người tới tới lui lui, ra ra vào vào.

"Hai vợ chồng này không có lương tâm! Cứ như vậy mà đi?"

"A! Nếu không ngươi nghĩ sao?"

"Đi thôi! Đón xe đón xe! Còn chờ cái gì nữa? Về thôi! Ai về nhà nấy tìm mẹ!"

"Thiết! Chừng nào lão tử có cảnh vệ viên, lão tử sẽ tự mình trở về, chờ người khác chính là đáng thương thế này a!"

"Ngươi lăn tới vị trí kia của Thẩm Lãng thì có thể có!"

"Lăn tới vị trí của hắn? Ít nhất năm năm, nhiều thì mười năm, lão tử không phải là lăn uổng phí năm năm mười năm này?"

"Không uổng phí lăn làm gì?"

"Lăn thì..."

Dọc theo đường đi, Đường Mộ gắng sức giày vò, Thẩm Lãng thì dọc đường vỗ về, đợi tới khi đem Đường Mộ trở về khu nhà trọ của Thẩm Lãng, Thẩm Lãng đã là mồ hôi đầm đìa! Ngày mùa đông y chạy ba cái ba nghìn thước cũng sẽ không chảy một giọt mồ hôi, thế nhưng tổ tông này làm cho y lăn qua lăn lại trên mặt đều nhỏ mồ hôi!

"Ta muốn về nhà, về nhà của ta!" Thẩm Lãng ôm Đường Mộ, giơ ra một tay mở cửa, đối với lời của Đường Mộ, y lựa chọn không để ý tới.

Sau khi vào nhà, Thẩm Lãng khóa cửa, rót một ly nước cho Đường Mộ, sau khi cởϊ áσ khoác và khăn quàng cổ giúp hắn: "Chúng ta nói chuyện một chút."

"Không nói! Nói chuyện gì mà nói?" Cơn tức của Đường Mộ tiếp tục.

"Kết hôn với ta thống khổ như vậy sao?" Cũng không để ý tới hắn, Thẩm Lãng hỏi thẳng.

Vừa hỏi, tất cả bất mãn và bất an kiềm nén trong lòng Đường Mộ giống như tìm được một lối ra, toàn bộ hỏa lực hoàn toàn mở ra: "Ngươi CMN! Chúng ta quen biết nhau đã bao lâu? Không tới ba tháng, nhưng chúng ta lại bàn luận chuyện kết hôn! Ta nói, ta chưa chuẩn bị tốt, kết hôn với một nam nhân lại là chưa có chuẩn bị tâm lý! Lúc đầu khi ta trở về Đức ta cũng đã nói! Ta không xác định mình có phải có thể chung sống với một nam nhân hay không, ta thậm chí không có thời gian để suy nghĩ như thế có phải thật sự có khả năng hay không, ta rất mờ mịt! Ta không ghét ngươi, nhưng không ghét không phải là cảm tình!"

"Ngươi nói ngươi cho ta thời gian một năm điều chỉnh thử, ta không lừa gạt ngươi, lúc đó thật sự là thở phào nhẹ nhõm, nhưng ta không nghĩ tới bọn họ lại nhanh như vậy lừa ta trở về!" Chứng cứ Đường Mộ rất là kích động, còn kèm theo động tác thân thể.

"Ta cho rằng ta có thể dùng thời gian một năm thử điều chỉnh tốt tâm tình, ta thậm chí cho rằng sau một năm, ta biết đâu sau khi bình tĩnh, cảm thấy chúng ta không phù hợp, chuyện này có thể cứ như vậy, nhưng mà không nghĩ tới bọn họ lại lừa ta trở về... không thể phủ nhận, lúc đó khi thấy ngươi, trong lòng ta có chút vui mừng mong đợi, ta quyết định để cho mình buôn bỏ tất cả thành kiến và đột ngột, thử sống chung với ngươi, ta làm rồi, phát hiện không có khó khăn như ta nghĩ, thế nhưng kết hôn thật sự khiến ta mờ mịt bất an, ta không có nghĩ tới bàn đến chuyện hôn nhân vội vàng như vậy, trước giờ không có nghĩ tới! Ta cho rằng ở chung một chỗ như vậy là được rồi, nhưng ngươi lại lừa ta kết hôn!"

"Biết đêm đó ta vì sao lại để cho ngươi làm tới cùng không? Ta chính là muốn biết, quan hệ của chúng ta sau khi tiến thêm một bước, ta có phải cũng sẽ không mờ mịt luống cuống như thế hay không!"

"...Chắc là ngươi vẫn còn mờ mịt, đúng không?"

"Đúng, vẫn là mờ mịt! Cho dù sau khi cùng ngươi lên giường lúc này ta vẫn là mờ mịt! Ta không biết ta rốt cuộc nên làm như thế nào, Thẩm Lãng, ta không có lòng tin cùng sống với ngươi, ta không biết chúng ta sau khi kết hôn rồi sẽ là loại tình huống gì, ta cũng không biết chúng ta có thể sống chung với nhau mấy năm, tính khí tính tình của ta đều kém, hôn nhân của chúng ta như vậy có thể kiên trì bao lâu? Một năm? Hai năm? Mười năm? Ta không biết! Bối cảnh và hoàn cảnh trưởng thành của ngươi cùng ta chênh lệch xa như vậy, ngươi còn là quân trưởng, cuộc sống của ngươi cùng ta thật sự sẽ không xung đột sao? Sau khi kết hôn, chúng ta lẫn nhau đều cảm thấy không thích hợp chẳng lẽ lại ly hôn sao? Kiểu hôn nhân như vậy còn kết cái gì? Lòng ta sớm nghẹn khuất mờ mịt, những thứ này có từng nghĩ tới cho ta hay không? Ta đè nén muốn trốn tránh, ngươi có biết hay không?" Đè nén trong lòng Đường Mộ rất nhiều, nghĩ cũng rất nhiều, bởi vì hắn thật sự không có lòng tin kết hôn với nam nhân, sống chung một chỗ! Lo nghĩ và bất an thế này thế kia cơ hồ sắp đem hắn bức điên!

Nếu như không phải là say rượu, lời này hắn sẽ không nói ra miệng! Uống say, hắn hiện tại chỉ muốn hung hăng phát tiết một chút, kiềm nén trong lòng!

Thẩm Lãng nhìn thấy đau lòng, y đứng dậy đem Đường Mộ ôm vào trong ngực, cằm chống ở trên đỉnh đầu của Đường Mộ nhẹ nhàng cọ xát: "Ngươi nói ngươi không xác định bản thân ngươi có thể sống chung với một nam nhân hay không, ta hiểu, cái này đối với ngươi mà nói quá mức đột nhiên, khiến ngươi không có thời gian để suy nghĩ đã tiếp nhận, là ta suy nghĩ không chu toàn. Ngươi nói chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ cùng một nam nhân nói chuyện tình cảm, rất mờ mịt, ta cũng hiểu. Nhưng mà Đường Mộ, ta vẫn là như ta lúc đó nói câu kia, ta là nghiêm túc, ta nói ta là nghiêm túc muốn cùng ngươi sống cả đời, không phải là đùa giỡn, cũng không phải là tiêu khiển lúc rãnh rỗi."

"Ngươi đối với bất kỳ người nào cũng vẫn duy trì một khoảng cách, ta không biết nguyên do, nhưng, ta muốn nói cho ngươi biết là, ta nguyện ý chia cho ngươi ấm áp, ta sẽ để cho ngươi thay đổi cái nhìn đối với chức nghiệp quân nhân này, ta sẽ phóng túng ngươi ích kỷ, phóng túng chủ nghĩa cá nhân của ngươi, sẽ không đòi hỏi ngươi nên vì phần cảm tình này nỗ lực bao nhiêu, ta sẽ để cho ngươi mùa đông hàng năm đều ở trong nhà, không ra ngoài, không xuống giường, ta sẽ không lấy chiều cao để khi dễ ngươi, ta sẽ để mặc cho ngươi tránh khỏi ồn ào, cuộn mình ở nơi an tĩnh mà ngủ, ta sẽ trị hết cô đơn của ngươi, sẽ không để cho ngươi lại tự mình cuộn tròn ở xó xỉnh, ta sẽ phóng túng hết thảy thói quen xấu của ngươi, ta sẽ không can thiệp hình thức cuộc sống của ngươi, ta sẽ thả chậm cước bộ cùng ngươi ngồi ở quảng trường uống cà phê, chỉ cần ta có thời gian, ta sẽ cùng sống hình thức cuộc sống của ngươi."

"Đường Mộ, không cần lo lắng sau khi kết hôn phải sống như thế nào, không phải sợ sống cùng ta sẽ làm cho ngươi đau khổ, giống như ngươi nói chưa từng thử qua làm sao ngươi biết nhất định sẽ không phải là kết quả tốt chứ? Không nên kiềm nén nhiều thứ như vậy ở trong lòng, ta nói mỗi một chữ ta đều sẽ làm được, không nên trốn tránh, cho ta một cơ hội chứng minh, kết hôn với ta không phải là hỏng bét như ngươi tưởng tượng, được không?" Giọng nói của Thẩm Lãng tao nhã giống như là dòng suối, chậm rãi trùng tiễn (?) mà qua, chảy vào trái tim rối loạn của Đường Mộ, đem những thứ nói không ra lý không thuận lặng yên không tiếng động mang đi.

Những lời này, hắn quen thuộc giống như máy photocopy copy rõ ràng ở trong đầu hắn, nhưng chữ viết dùng mắt thấy được cùng với người này chính miệng nói ra lại kém xa như vậy, lúc đó nhìn một cái chỉ cười mà qua, nhưng mà hiện tại nghe được lại làm cho hắn cảm động thiếu chút nữa giọt nước mắt vỡ òa.

***Hết chương 45***