Phiên ngoại 3: ĐỨA NÀO REUP LÀM CHÓ

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI truyenhdt.com LINHNGUYEN2128. ĐỨA NÀO REUP LÀM CHÓ, ĐỨA NÀO TUNG HÔ WEB REUP CŨNG LÀM CHÓ NỐT!!!!!

_________

Phiên ngoại 3: Hai cái đứa khốn nạn này

Đường Mộ bỏ anh em chạy lấy người, trong phòng còn lại ba cặp cha con nhìn nhau cười…

“Ba ba, hôm nay ba rất bận sao?”

Đường Khản nhìn ba mình, nghi hoặc hỏi.

“Bảo bối, con nói xem!”

Đường Bác giơ tập tài liệu trong tay lên, lắc lắc hai cái coi như câu trả lời cho câu hỏi của con trai mình. Hắn thật sự rất yêu tiểu tử này, thế nhưng với điều kiện là nó không đi hành hạ ba nó!

“Con gái rượu của ba! Lại đây cho ba ôm một cái để xua tan mệt mỏi đi nào!”

Đường Ngạo nhìn cô con gái bé nhỏ của mình, lúc mới sinh sao mà đáng yêu thế. Nhớ lúc con nhóc còn bi bô tập nói, lúc con nhóc còn lắc lư tập đi, lại nghĩ tới bây giờ, hắn hận không thể nhét con nhỏ này vô lại trong bụng mẹ nó rồi sinh ra đứa khác!

“Tư Hoàn, lại đây cho ba ba ôm một cái!” Đường Qua thấy vậy cũng vẫy vẫy tay với tiểu tử nhà mình.

Ba ông ba “nhị thập tứ hiếu”, rõ ràng là đều rất yêu thương ba đứa nhóc bảo bối của mình, nhưng mà mỗi khi nhớ tới mấy hành động của mấy đứa nhóc lại không tự chủ mà rùng mình một cái.

(Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Ba ông ba nhị thập tứ hiếu aka ba ông ba hai mươi bốn chữ hiếu ><)

Đường Tư Hoàn nhún nhún vai, nhẹ nhàng đi lại ôm ôm ông ba nhà mình một chút.

“Lão ba, ba làm việc đi! Bọn con lên lầu đây! Buổi chiều tứ thẩm sẽ qua đây kiểm tra bọn con có lười biếng hay không. Con trai thân ái của ba không muốn lười biếng, con phải đi luyện tập đây!”

“Tứ thẩm các con lại áp bức các con?!?”

Vừa nhắc tới Thẩm trung tướng, Đường Qua lại nghiến răng nghiến lợi phun tào. Cái tên hẹp hòi này, đã giày vò hắn thì thôi đi, lại còn giày vò luôn con của hắn!!!

Má!!! Cái tên nhóc Đường Mộ này! Nó đi đâu tìm được một tên lòng dạ hẹp hòi khốn khϊếp như vậy thế!!!!!!!!!!!!

“Bọn con vui là được rồi! Đi thôi!”

Đường Khản vỗ vỗ Đường Bối trong ngực Đường lão tam, ý bảo nên đi rồi! Mấy ngày nay bọn họ lười biếng như thế là đủ rồi, nếu giờ mà không bù lại kịp lúc thì hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Tuy vậy nhưng mấy đứa nhóc này tụi nó rất vui lòng mà chấp nhận á! Cái người nam thẩm thẩm kia làm cho bọn nó thật sự tâm phục khẩu phục, thật sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Cho nên mấy đứa nó mới có thể cam tâm tình nguyện bị nam thẩm thẩm này quản lý.

“Ba, bọn con đi đây! Hôm nay tạm tha cho ba đó! Bái bai ba~”

Nhìn ba đứa tiểu quỷ đi khỏi văn phòng, ba vị thiếu gia hô phong hoán vũ của Đường gia mới nằm ườn ra ghế sofa thở ra.

“Em hận lão tứ!!! Nó chính là cái đồ khốn nạn!!!!!”

Không biết cái đồ khốn nạn này tìm đâu ra cái đồ khốn nạn kia còn khốn nạn hơn hắn vậy không biết! Đừng có tới đây cướp đoạt hạnh phúc của gia đình nhà người ta nữa!!!!!!

“Em cũng hận nó!”

“Anh càng hận hai đứa bây hơn!!!! Cái chủ ý chết tiệt này là do đứa nào nghĩ ra????”

Đường Qua nhảy dựng lên chỉ chỉ vào hai thằng em nhà mình, bắt đầu một công cuộc chiến tranh nội bộ mới.

“Anh muốn hận thì hận lão tam ý! Chủ ý này là nó nghĩ ra! Hừ hừ! Cứ tưởng là kí©h thí©ɧ được hai đứa kia không sinh được, hiện tại hai đứa nó thu thập sạch sẽ không để cho mình một đứa!”

Đúng vậy, vợ chồng người ta đúng là không thể sinh ra đứa nhỏ của hai người bọn họ, nhưng mà bây giờ thì tình hình lại…

“Gì? Hận em á? Em nói các anh còn gật đầu phụ họa theo không phải à? Các anh là não tàn hay sao mà em nói gì thì nghe cái nấy? Nếu các anh không khích hai đứa nó không sinh con được, bây giờ lại còn đổ lỗi cho một mình em! Giờ thì tốt rồi, hai đứa nó một gậy thu thập hết đám nhóc nhà mình đi!”

Đúng vậy, Thẩm Lãng và Đường Mộ đúng thật là không thể sinh con được, nhưng mà bây giờ thì sao? Chẳng phải là đã thu phục xong mấy cậu ấm cô chiêu nhà bọn họ rồi hay sao…

“Hử? Các anh hận gì em? Em nói các anh còn không phải phụ họa theo? Các anh là não tàn đấy à? Không phải do các anh hùa theo, em sẽ dụ vợ em tạo người ư?”

Đường Ngạo cười lạnh phản bác.

“Nếu em không nói ra cái chủ ý này, bọn anh sao có thể não tàn theo em?”

“Lão tam! Xong việc rồi còn muốn phủi sạch quan hệ?”

“Phủi sạch quan hệ cái gì chứ! Các anh làm thì các anh chịu, không có quan hệ gì với em cả!”

“Đường! Ngạo! Em! Chết! Chắc! Rồi!”

“Tới đây, coi ai sợ ai?”

“Lão nhị, báo trước với thư ký của em nhà chúng ta hôm nay có gia bạo, để bọn họ đừng làm ầm ĩ lên!”

“Bạo trước rồi tính sau!”

“Cũng được...”

Chiến tranh nội bộ của Đường gia bắt đầu hai câu nói bâng quơ của hai vị đại lão trước mặt, không gian xảy ra là ở văn phòng của Đường lão tứ. Nhân viên Đường thị đã quá hiểu tính nết của ba vị đại gia này rồi, cho nên lúc văn phòng của Đường Mộ vang lên vài tiếng kêu gào thảm thiết, mấy cô thư ký xinh đẹp ngoài cửa cũng không hề cảm thấy có bất ngờ một chút nào, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả. Anh em người ta đang giao lưu tình cảm, mình xen vào làm gì!

………………………….

Mùa hè nóng bức, nhiệt độ trên mặt đất cũng không khác bao nhiêu so với trong bếp lò, dùng mắt thường cũng thấy được trên mặt đất đang tỏa nhiệt.

Thời tiết nóng bức như thế này thì đi ăn cơm trưa thật sự là một cực hình…

Trong đại sảnh của cao ốc Đường thị, mấy cô nàng nhân viên lễ tân trước đó bị ba vị tiểu tổ tông của Đường gia chỉnh toàn bộ đều căng dây thần kinh ra để đối phó. Bình thường giờ này họ đang thay phiên nhau đi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi, thế nhưng hôm nay có ba vị tôn đại phật tọa trấn nên không ai dám đi nghỉ.

Đang lúc nơm nớp lo sợ ba vị kia tập kích bất ngờ, ngoài đại sảnh vang lên tiếng bánh xe cọ xát nền đất vô cùng chói tai. Một chiếc xe quân sự màu xanh lục tùy tùy tiện tiện đậu trước cổng chính của trụ sở Đường thị.

Cô nhân viên lễ tân hơi ngạc nhiên, sau đó lại than nhẹ một tiếng. Nếu vị Trung tướng này sau một tuần không tới thì nhất định sẽ không bao giờ đỗ xe ở bãi đỗ xe của Đường thị.

Quả nhiên là khi cô nhân viên lễ tân ấy vừa mới nói xong, cánh cửa xe chợt mở, một nam nhân cực kỳ cực kỳ đẹp trai nhưng trên mặt lại không mang một chút biểu cảm nào lạnh lùng bước xuống. Trên đầu nam nhân vẫn là quả đầu mười phân như cũ, nhưng mặt mày lại càng thêm trầm ổn so với năm ấy. Loại quyến rũ thuần thục này có thể khiến người ta nín thở, để dù chỉ trong nháy mắt cũng có thể bị người đàn ông trước mặt mê hoặc! Một chiếc áo thun đơn giản làm nổi bật vóc dáng cứng cáp đó! Một dáng người cao ráo và rắn chắc, đôi chân dài thon thả không chút mỡ thừa và cặp lông mày rậm! Cả hai đều thể hiện sự quyến rũ bất khả chiến bại của người nam nhân này!

“Thẩm tiên sinh!”

Cô nhân viên lễ tân vừa mỉm cười vừa gật đầu chào hỏi nam nhân.

Đi vào đại sảnh, nam nhân trực tiếp ném chìa khóa xe cho cô nhân viên lễ tân trước mặt.

“Cảm ơn!”

Sau đó một đi không quay đầu lại, hướng thang máy cho tổng tài thẳng tiến.

“Vâng, không có gì ạ!”

Tiếp nhận chìa khóa xe, cô nhân viên ngựa quen đường cũ rời khỏi vị trí làm việc của mình, tiến ra ngoài cổng chính, vì tổng tài phu nhân đậu xe!

Nhân viên Đường thị từ trên xuống dưới đều biết Đường lão tứ nhà bọn họ có một vị bạn đời là nam, cực kỳ anh tuấn mê người, địa vị trong quân đội cũng cực kỳ cao! Mấy chuyện này trong giới cũng là một trong những bí mật công khai, toàn bộ giới thượng lưu ai ai cũng biết Đường thị Tứ Thiếu gia có một người bạn đời có quân hàm Trung tướng! Sau khi video bị tuồn ra năm đó, chuyện này cũng không còn được tính là bí mật nữa. Biết là một chuyện, nhưng thực hư ra sao thì không ai biết rõ cả!

Trải qua một phen ồn ào, người thức thời đều biết con cá sấu khổng lồ mang tên Đường gia này trên thương trường căn bản là không ai có thể trêu chọc được! Hơn nữa, bạn đời của vị Đường Tứ thiếu ấy người ta cũng biết là càng không nên dây vào! Nghe nói đối phương rất có bối cảnh, gia thế hùng hậu đến mức người ta chỉ nghe qua thôi mà đã cảm thấy chân tay bủn rủn rồi!

Thẩm Lãng trực tiếp bấm thang máy lên tầng thứ 52 của tòa nhà, nơi này là địa bàn của Đường Tứ thiếu, thang máy vừa mới mở cửa ra thì thấy văn phòng của Đường Mộ bị đá văng một tiếng thật to, sau đó là ba gương mặt uể oải từ trong phòng bước ra.

“Các anh dạo đây có vẻ rảnh rỗi nhỉ?”

Thẩm Lãng nhìn bộ dáng của ba anh em Đường gia trông như vừa quánh nhau xong, y chỉ thấy trên mình có một đám quạ đen bay qua…

“Hừ, còn không phải là do cậu làm hại?”

Thấy người tới là Thẩm Lãng, Đường Ngạo tức giận trừng y một cái.

“Gì? Em hại anh cái gì?”

Thẩm Lãng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết, y vừa mới bước chân ra khỏi thang máy đã bị đội cho một cái nồi không biết từ đâu ra…

Một tuần qua y bận đến mức chân không chạm đất, làm sao còn thời gian mà đi hại bọn họ xảy ra chiến tranh nội bộ được?!?

“Nếu không phải ba đứa tiểu quỷ kia bị cậu ma hóa, bọn anh sao lại ra nông nỗi này được!!!”

Vừa nói tới chuyện này, Đường Bác cũng cực kỳ muốn đánh người này một trận.

Nghe vậy, Thẩm Lãng nhún nhún vai. Thôi được rồi! Chuyện này cứ coi như tính lên đầu mình đi!

“Vị kia nhà em đâu?”

Ba người này ở đây đấu đá nhau như vậy, tiểu tổ tông nhà y mới không thèm ở đây xem đấu đá!

“Không biết!”

Ba người còn đang tức giận, cực kỳ hẹp hòi mà tặng kèm cho y một cái liếc mắt xem thường, cộng thêm quả “không biết”!

“Thẩm tiên sinh, Tứ thiếu đang họp ạ. Anh ấy có nói nếu anh qua đây thì anh hãy qua bên kia tìm anh ấy ạ!”

Nhìn ba vị thiếu gia nhà mình giở tính ấu trĩ, cuối cùng Thư ký trưởng không nhìn nổi nữa, đành tiến lên nói cho Thẩm Lãng.

“Cảm ơn cô!”

Thẩm Lãng tủm tỉm nói cảm ơn với cô thư ký, sau đó xoay người đi qua phòng họp tìm tiểu tổ tông nhà mình.

“Hai cái đứa khốn nạn này!!!”

Ba anh em Đường gia cứ như vậy mà hỏi thăm tới cả đôi vợ chồng già đứa em út nhà mình.

Thẩm Lãng hững hờ xua xua tay, bước nhanh về phía phòng họp. Mấy năm nay độ dày da mặt của Thẩm Lãng tỷ lệ thuận theo quân hàm của y! Thời y còn ở Thiếu tướng, da mặt mới dày ngang độ bê tông cốt thép, súng cối không thể xuyên thủng được, nay y đã thăng lên Trung tướng, da mặt bây giờ đã có thể sánh ngang với cấp bậc tên lửa đâm không thủng rồi!

Trong phòng hội nghị, trên màn hình sát tường là một người đang báo cáo tình hình cho Đường Mộ thông qua cuộc họp video.

“Boss, bản kế hoạch của vấn đề này tôi sẽ gửi văn bản và fax cho anh. Vấn đề kinh phí cũng phải nghiên cứu thêm một chút nữa, có lẽ chúng ta cần phải tăng thêm kinh phí…”

“Chuyện này cậu phụ trách, tôi chỉ cần tài liệu cụ thể là được! Nếu có vấn đề gì xảy ra thì trừ vào hoa hồng và lương của cậu!”

Đường Mộ lười nhác dựa người vào ghế, cổ áo sơ mi bị cởi bỏ mất hai viên cúc áo, ẩn ẩn còn có thể thấy sau lớp áo ấy là một làn da trắng nõn mịn màng.

Đối phương lập tức trợn mắt nhìn hắn, vẻ mặt “Tôi không thể tin được anh lại có thể đối xử với tôi như vậy được đấy boss à”.

______

Phiên ngoại 4 đang cập nhật... Hẹn gặp lại mí cô vào một ngày khum xa, hí hí hí.