"Hầu gia triệu thất phu nhân đến." Nha hoàn đến bẩm báo với Thôi Loan Thúy, cung kính nói.
"Đi đâu?" Thôi Loan Thúy cũng không buông quyển sách trên tay, chỉ là khẽ nhíu mày hỏi, bởi vì nàng ở trên giường phản ứng lãnh đạm khiến Hạng Huy đối với nàng không nhiều hứng thú, đã hơn nửa năm số lần muốn nàng thị tẩm có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù muốn nàng thị tẩm cũng đều là hắn tự mình đến, cho nên Hạng Huy đột nhiên triệu nàng đến khiến Thôi Loan Thúy có chút dự cảm không tốt.
"Biệt viện của Ngũ phu nhân." Nha hoàn hồi đáp theo sự thật.
"Nói với Hầu gia, thân thể ta không khỏe, sẽ không đến." Thôi Loan Thúy vừa nghe liền biết dự định của Hạng Huy, đè xuống chán ghét cùng ghê tởm trong lòng, giả vờ trấn định nói.
Nha hoàn cũng về nói với Hạng Huy như vậy, Hạng Huy lập tức nổi giận, Lý Trì Nguyệt làm bộ làm tịch tự cao tự đại còn chưa tính, Thôi Loan Thúy này tính là cái gì, bất quá là một ca kỹ mà thôi, cũng dám tự cao tự đại từ chối hắn, quả thật là không xem hắn ra gì,
"Hầu gia, ta thấy hay là thôi đi, cho dù không có thất muội, Phi Nhân cũng có thể hầu hạ Hầu gia thư thư phục phục....." Liễu Phi Nhân đưa tay sờ vào trong ngực Hạng Huy, nỗ lực dụ dỗ Hạng Huy, nàng đã cảm giác được Hạng Huy là cố ý nhằm vào Thôi Loan Thúy, Hạng Huy chính là nam nhân như vậy, bình thường đối với nữ nhân coi như khách khí nhưng một khi bị khinh bỉ cũng chỉ có thể lấy nữ nhân trút giận.
Tay của Liễu Phi Nhân bị Hạng Huy nắm lấy, tuy rằng thân thể Hạng Huy đã là ngoài cứng trong mềm, giống như bức tường sắp đỗ bên ngoài thoạt nhìn nguy nga thật ra bên trong thối rữa hư không, Hạng Huy đen mặt, nhìn vào đúng là có vài phần dọa người.
"Ta ngược lại muốn nhìn một chút, Thôi Loan Thúy này rốt cuộc là thuận theo hay là không!" Hạng Huy lôi kéo Liễu Phi Nhân đi đến trong viện của Thôi Loan Thúy.
Từ sau khi nha hoàn rời khỏi Thôi Loan Thúy đã có chút tâm thần không yên, thực sự xem sách không vào, chuẩn bị thu sách đi ngủ, không đợi thu sách xong thì đã chợt nghe cửa phanh một tiếng, bị đẩy ra.
Thấy Hạng Huy cùng Liễu Phi Nhân xuất hiện ở trước cửa, lại nhìn sắc mặt của Hạng Huy cùng vẻ mặt ám chỉ chỉ đắc dĩ của Liễu Phi Nhân, trong lòng nàng lộp bộp một chút, đêm nay quả nhiên là không yên ổn yên ổn.
"Hầu gia cùng ngũ tỷ thế nào lại đến đây? Loan Thúy cảm thấy thân thể không khỏe, vừa mới chuẩn bị đi ngủ." Thôi Loan Thúy khó chịu nói.
"Khó chịu thế nào?" Hạng Huy nhướng mày, sau đó thân thể đồn ép Thôi Loan Thúy.
"Đầu có chút đau." Thôi Loan Thúy theo bản năng lùi ra sau, hành động vô thức như vậy lần thứ hai chọc giận Hạng Huy.
"Thật không?" Hạng Huy thô lỗ bắt lấy cổ tay Thôi Loan Thúy, sau đó đem Thôi Loan Thúy kéo vào trong lòng.
Thôi Loan Thúy cảm thấy cổ tay bị nắm đến phát đau nhưng cũng không thể tránh được, ngửi được khí tức trên người Hạng Huy, nàng có cảm giác ghê tởm, theo bản năng muốn giãy dụa.
"Bản hầu gia cùng Phi Nhân nhất định có thể cho ngươi cả người thư sướиɠ....." Hạng Huy không để ý Thôi Loan Thúy giãy dụa, bắt đầu cởi y phục trên người nàng.
"Loan Thúy thân thể không khỏe, thứ lỗi không thể thị tẩm." Thôi Loan Thúy giãy dụa càng thêm kịch liệt, nói.
"Ngươi quả thật khinh thường ta dễ hồ lộng sao?" Hạng Huy thô lỗ muốn xé rách quần áo trên người Thôi Loan Thúy, nam tử khí lực rốt cuộc vẫn lớn hơn nữ tử, trong lúc nàng giãy dụa đã vô cùng chật vật.
Liễu Phi Nhân nhìn Thôi Loan Thúy phản kháng càng lúc càng kịch liệt, lại nhìn Hạng Huy sắc mặt càng lúc càng bất thiện, có chút lo lắng, nàng ở thanh lâu đã nhìn thấy nhiều rồi, trường hợp như vậy Thôi Loan Thúy càng phản kháng kịch liệt chỉ càng chọc giận Hạng Huy, chiếm không được lợi ích gì. Nàng thực sự không hiểu, Thôi Loan Thúy đã là thị thϊếp của Hạng Huy cho dù trong lòng không muốn thị tẩm thế nào đi nữa thì cũng nên biết nàng như vậy là không được kết quả tốt, Thôi Loan Thúy là người thông minh nên hiểu đạo lý này.
Thôi Loan Thúy giãy dụa càng thêm kịch liệt, cổ quật cường này hoàn toàn chọc giận Hạng Huy, hắn vun tay cho Thôi Loan Thúy một cái tát, sau một tiếng vang Hạng Huy cũng hơi sửng sốt một chút, hắn là lần đầu đánh nữ nhân hậu viện nhà mình. Nhìn khuôn mặt mỹ lệ trắng nõn của Thôi Loan Thúy rất nhanh đã sưng đỏ, hiện rõ năm dấu tay, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, mặc dù vậy trong mắt Thôi Loan Thúy vẫn lộ ra một cổ cương liệt, một chút cũng không chịu khuất phục.
"Thế nào hầu hạ bản hầu gia thị tẩm ủy khuất ngươi vậy sao?" Hạng Huy nhíu mày hỏi,.
Thôi Loan Thúy không đáp, không biết bắt đầu từ lúc nào nàng càng lúc càng chán ghét Hạng Huy chạm vào nàng, đã như vậy sao không hoàn toàn chọc giận Hạng Huy khiến hắn chặt đứt ý niệm đối với nàng.
"Đã như vậy bản hầu còn giữ ngươi lại làm gì nữa?" Hạng Huy uy hϊếp.
"Mặc cho Hầu gia xử trí." Thôi Loan Thúy ngược lại không sợ Hạng Huy có thể bán nàng đi, dù sao thì khế ước bán thân của nàng vẫn nằm trong tay Lý Trì Nguyệt, chuẩn xác mà nói, nàng coi như là người trong tay Lý Trì Nguyệt, bất quá ngày tháng tốt đẹp của nàng ở Hầu phủ xem như chấm dứt mà thôi, Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân phải có dự tính cho tương lai.
Cổ quyết tuyệt trong mắt Thôi Loan Thúy khiến trong lòng Hạng Huy rất không thoải mái, hắn thật sự không muốn bán Thôi Loan Thúy, dù sao thì bên ngoài cũng có nhiều nam nhân tiếp nhận, cho dù hắn không thể dùng nữa thì cũng không muốn tiện nghi nam nhân bên ngoài, hắn hoàn toàn đã quên bản thân căn bản không có quyền bán Thôi Loan Thúy.
"Muội muội rốt cuộc là mỹ nhân, Hầu gia là người thương hương tiếc ngọc, thế nào lại nở đánh muội, đây là bị muội muội chọc giận, muội muội cũng thật là, tính tình cứng rắn như vậy nam tử bình thường đều chịu không nổi, lập tức hướng Hầu gia nhận sai đi......" Liễu Phi Nhân lập tức đi ra hoà giải, cầm khăn tay thay Thôi Loan Thúy lau khóe môi, bất quá bị Thôi Loan Thúy tránh né.
"Hầu gia, ngài đến chỗ các tỷ muội khác nguôi giận trước đi, ta khuyên muội muội, được không?" Liễu Phi Nhân tìm bậc thang cho Hạng Huy leo xuống.
Đánh cũng đã đánh, Hạng Huy cũng hết giận một ít, hơn nữa hắn quả thật không có cách nào với Thôi Loan Thúy, trả số tiền lớn để mua về, quả thật luyến tiếc đánh hỏng, vì vậy Hạng Huy cũng theo bậc thang mà xuống, phất tay áo ra khỏi phòng.
"Ngươi làm sao phải khổ như vậy?" Liễu Phi Nhân thở dài nói, Lý Trì Nguyệt hiển nhiên sẽ không nhúng tay chuyện hậu viện, nếu như không phục tùng mà tiếp tục phản kháng, đối với Thôi Loan Thúy mà nói tuyệt đối chỉ có hại không có lợi.
Thôi Loan Thúy không đáp, những đạo lý này nàng biết bất quá nàng chỉ là một tiểu thϊếp làm đồ chơi cho kẻ khác, cho dù quý giá hơn cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, Hạng Huy tuyệt đối có thể khiến nàng không được yên thân.
"Ngươi thay đổi, ngươi trước đây tuy rằng thanh cao nhưng hiểu được cái gì mới là tốt nhất cho bản thân, ngươi biết không có gì quan trọng hơn là khiến bản thân được sống tốt, nhưng ngươi hiện tại đang làm chuyện điên rồ, là cái gì khiến ngươi thay đổi?" Liễu Phi Nhân đưa tay muốn xoa khuôn mặt Thôi Loan Thúy, lại bị tránh né.
"Chỉ là muốn làm chính bản thân mà thôi." Giống như nha đầu kia, chuyển đi làm nha hoàn cấp thấp, cho dù khổ hơn mệt hơn cũng không luyến tiếc mà rời khỏi đây.
"Không phải ai cũng có thể giống như Lục Sa, đừng nghĩ quá đơn giản." Liễu Phi Nhân không cho là đúng.
"Giãy dụa, có thể sẽ rơi xuống, nhưng cũng có thể sẽ mở ra một bầu trời mới, chỉ cần có một lần cơ hội, thà rằng vì cầu trời cao biển rộng mà chết trước cửa l*иg, cũng không muốn cẩm y ngọc thực làm chim hoàng yến suốt đời trong lòng son." Thôi Loan Thúy đẩy Liễu Phi Nhân ra, đứng lên, không hoãn không vội chỉnh lý quần áo trên người.
Liễu Phi Nhân nhìn Thôi Loan Thúy cảm thấy nữ nhân trước mắt vô cùng xa lạ, loại liều lĩnh chấp nhất này khiến nàng không đồng tình nhưng rồi lại khiến nàng cảm thấy kính nể, Thôi Loan Thúy lúc này không những không chật vật mà ngược lại còn lộ ra một cổ ưu nhã trước nay chưa từng có. Lập tức Liễu Phi Nhân lắc đầu, nàng thế nào thiếu chút nữa cũng ngớ ngẩn rồi.