Buổi sáng ngày hôm sau, Vũ Hàn Nguyệt đang ở phòng đọc sách, Ithilt gõ cửa tiến vào, trên tay còn cầm một trẹo tài liệu đặt xuống trước mặt cô báo cáo:" Tiểu thư, đây là tài liệu về Bùi Viện mà người nhờ em điều tra. Cô ta có một người bố nghiện cờ bạc và uống rượu, mẹ mất lúc cô ta mười tám do tai nạn giao thông. Ngoài ra còn một người chị là Bùi Dung là ngôi sao hạng B khá nổi tiếng trong nhành người mẫu......".
" Được, tôi biết rồi!".
Sau đó Vũ Hàn Nguyệt tự mình lái xe đến biệt thự của Vũ Minh Đạo, ngay lúc mở cửa ra liền phát hiện một đôi giày cao gót không phải của mình, một cái vali cạnh lối đi và hơn cả chính là Bùi Viện từ trong vui vẻ chạy ra:" Minh Đạo anh về rồi à!?".
Ánh mắt của hai con người này va chạm với nhau, nét mặt Bùi Viện đều trở nên sửng sốt khi nhìn thấy cô, mà bản thân cô cũng bất ngờ, hai con ngươi dần thu lại gằn giọng nói:" Tại sao cô lại ở đây??".
Đúng lúc này Vũ Minh Đạo trở về thấy khung cảnh gượng gạo này, cô bảo hai người đi vào trong nhà, cậu ta ngồi ở ghế sofa đơn cạnh cô chỉ biết cúi đầu. Người bạn gái này của cậu ta có vẻ tự nhiên, chưa rằng đã tính ngồi xuống. Chăng qua là đυ.ng nhầm người rồi, cô chau mày thị uy:" Ai cho cô ngồi xuống!!!".
Cô ta ngay lập tức đứng thẳng dậy, bộ dáng ra vẻ yếu đuối chính bản của một ả bạch liên hoa. Cô gác chân khoanh tay nhìn Bùi Viện đứng đối diện bắt đầu chất vấn:" Ai cho cô ở đây!?".
Cô ta nhìn về phía Vũ Minh Đạo ấp úng mang chút sợ sệt trả lời:" La... là anh Minh Đạo đưa em về đây!".
Cô liếc mắt sang, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm khắc hỏi:" Em mang cô ta tới đây!?".
Cậu ta ngẩng đầu lên quay sang phía cô giải thích:" Vì cô ấy còn đang ở phòng trọ, không có nhà... "
" Cho nên?".
" Cho nên em thấy ở đây rộng như vậy cũng khá thiếu phòng cho cô ấy...". Giọng cậu ta nhỏ dần.
Vũ Hàn Nguyệt lộ rõ vẻ khó chịu, kiên quyết từ chối không chấp nhận Bùi Viện:" Chị không đồng ý".
Mà từ phía cánh cửa âm thanh của bấm mật khẩu đột nhiên vang lên, người mở cửa bước vào là Trần Lập Anh. Nàng ta nhanh chóng thay dép rồi nói:" Xin lỗi đã làm phiền ạ".
Sau đó đi vô nhìn thấy tình huống này liền đứng lại, cô vui tươi chào đón vẫy tay gọi:" Lập Anh mau lại đây!".
Trần Lập Anh chạy lại ngồi cạnh cô, cô rất nhiệt tình hoan nghênh. Vũ Minh Đạo nhìn nàng ta hỏi:" Lập Anh sao em lại tới đây".
Sắc mặt Vũ Hàn Nguyệt lại thay đổi, trả lời cậu:" Là chị mời tới ăn sáng, có vấn đề gì à!?".
" Không... không có".
Sau cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn Bùi Viện nói:" Cô chút nữa cầm vali hành lí của mình rời khỏi đây ngay lập tức!!".
Vũ Minh Đạo đứng dậy to tiếng:" Vì sao chứ!? Đây là nhà của em, em thích thì em để Viện Viện tới ở đó chị quản được à!!".
" Chát"
Hai người kia sửng sốt, ngỡ ngàng khi cô mạnh tay tát cậu ta một cái, đanh thép lớn giọng cảnh cáo:" Vũ Minh Đạo!!! Có phải cậu quên mất cái biệt thự này là tôi bỏ tiền tôi đứng tên rồi hay không hả?? Có phải cậu quên mất quy định rồi không?!".
Cậu ta ngơ ngác thắc mắc:" Quy định gì chứ?".
" Cậu được lắm, đến việc không được phép cho người ngoài vào ở cậu cũng quên!!". Cô bực bội ngồi xuống, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm lớn.
-.... Bùi Viện là bạn gái em lại chẳng phải người ngoài!!".
"
- Ha~ Nhưng cô ta không phải vợ cậu, đừng khiến tôi nổi giận, cậu biết hậu quả như thế nào đấy!!.
Bùi Viện liếc qua Trần Lập Anh rồi phản bác:
" Vậy tại sao cô ta lại có mật khẩu nhà!?".
" Tôi cho, cô có ý kiến à!!?".
Cô ta bối rối ấp úng:" C... cô ta được tại sao em không được chứ... chị Nguyệt??".
Đồng tử của Vũ Hàn Nguyệt giãn ra, căm phẫn đập mạnh cái ly trên tay xuống bàn:" Tôi không phải chị cô, đừng gọi tôi bằng chị. Nếu không thể gọi "Nguyệt tiểu thư" thì đừng nói chuyện với tôi. Lập Anh tôi mời đến được hay không do tôi quyết định, từ bao giờ một người vô danh tiểu tốt như cô có quyền lên tiếng?!!".
" Tôi.... không có!".
Đúng lúc dì Trương từ trong bếp đi ra, gọi mọi người vào dùng bữa sáng. Cô vẫn để Vũ Minh Đạo và Bùi Viện vào ăn. Trên bàn ăn Bùi Viện vừa cười vừa gắp miếng cá hồi đặt vào chén của cậu nói:" Anh mau ăn đi~".
Cậu ta huých khuỷu tay cô ta nói nhỏ:" Mau im lặng".
Vũ Hàn Nguyệt khó chịu ra mặt, bỏ chén đũa trong tay xuống bàn:" Thân là nghệ sĩ mà không biết quy tắc không được nói chuyện khi dùng bữa à!? Thật mất hứng mà!!".
Cô hướng sang phía dì Trương kêu dì lấy giùm một cốc trà Long Tỉnh. Sau đó từ từ thưởng thức, đợi khi Trần Lập Anh ăn xong liền kéo ghế đứng dậy ra phòng khách trước. Họ lôi giấy tờ từ trong túi xách ra bắt đầu thảo luận, hôm nay ngoài tới thăm nhà Trần Lập Anh giữ vai trò CEO thay mặt công ty đến trao đổi về việc đầu tư:" Chị Nguyệt, ba em nghe nói chị sắp có buổi triển lãm thời trang và trang sức nên muốn đầu tư vốn, có được không?!".
Cô chăm chú đọc báo cáo tài chính của khoá trước, bừng tỉnh quay sang hỏi lại " Sao cơ?".
- Chính là công ty em muốn hợp tác dự án triển lãm của chị, công ty sẽ bỏ ra một phần ba tổng chi phí tổ chức, lợi nhuận sau cùng sẽ nhận lại mười lăm phần trăm....
Vũ Hàn Nguyệt có chút hoài nghi hỏi lại:" Có chuyện tốt vậy sao!?".
Trần Lập Anh lại nói thêm:" Với điều kiện là phải diễn ra tại Đế Đô, thêm vào danh sách ban đầu một số mẫu thiết kế từ công ty em và sử dụng người mẫu do bên em cung cấp..."
Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp lại:" Tạm thời có thể chấp nhận hai điều kiện sau nhưng tổ chức tại Đế Đô thì không được. Vì NNV đã hợp tác dự án này cùng với một tập đoàn khác, địa điểm đã được thống nhất là tại Thành Đô rồi nên không thể thay đổi được. Số lượng hàng triển lãm khá lớn, việc vận chuyển về đây sẽ gặp rất nhiều khó khăn".
- Vậy được, hợp đồng em sẽ sửa lại rồi cho người đem tới cho chị.
- Được. Vì là người quen nên lợi nhuận thu về NNV sẽ tăng thêm ba phần trăm cho Trần Nam.
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn chị.
...----------------...
Một hồi lâu thì Trần Lập Anh quay về công ty làn việc, mà Bùi Viện cũng xách vali rời đi bằng xe taxi mà Vũ Minh Đạo gọi tới. Khi cậu ta định lên lầu thì bị Vũ Hàn Nguyệt gọi lại, cô hỏi:
" Nói đi, làm sao quen biết Bùi Viện?".
- Tình cờ gặp thôi!
Cô ngước đầu lên, dừng việc xử lý tài liệu lại, khuyên nhủ:" Chia tay đi. Cô ta không phải loại tốt đẹp gì đâu!".
- Chị, đừng có xen vào đời tư cuộc sống riêng của em nữa có được không?!
- Chẳng lẽ bao nhiêu scandal, lời đồn và việc làm của cô ta chưa đủ để em nhìn thấu bản tính đó à.
- Đã là lời đồn thì làm gì có thật chứ. Em cũng chẳng quan tâm bên ngoài họ nói ra sao, chỉ cần hai đứa em yêu nhau là được rồi.
" Bạch"
Cô vứt đống giấy tờ kia xuống ghế, nghiêm túc nhìn cậu nói:" Yêu? Em xác định mình yêu cô ta chứ không phải là sự yêu thích hay rung động nhất thời, em chắc chắn Bùi Viện thật lòng đến với em chỉ vì một chữ yêu!!?".
Ánh mắt kiên định đáp lại cô dứt khoát:" Đúng vậy. Cô ấy là một con người đơn thân, tuy gia cảnh bình thường, cô ấy mạnh mẽ, luôn cố gắng vươn lên để chinh phục một cái gì đó!!".
- Tiểu Minh, vậy em có biết bản thân nằm cũng nằm trong số thứ mà cô ta muốn chinh phục?! Rồi sẽ làm em bị tổn thương thôi...
- Viện Viện sẽ không như vậy!
Vũ Hàn Nguyệt nhét lại giấy tờ văn kiện vào túi, chậm rãi tiến đến đặt tay lên vai cậu, trước khi rời khỏi cẩn thận nhắc nhở:" Tiểu Minh, chị cũng là phụ nữ, có thể hiểu mục đích của cô ta là gì! Thật lòng khuyên em nên dừng lại đúng lúc, lún sâu sẽ khó thoát ra được. Những thứ mà em nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong ra thế nào làm sao biết được. Chị là người từng trải, ra đời bươn chải cũng sớm hơn em nên mấy chiêu trò thế sự này nắm trong lòng bàn tay cả. Hy vọng em hiểu được việc chị làm đều là vì muốn tốt cho em thôi..."