Chương 29: Không Cần Hiểu Lầm Cô

"Ừm.

" Phó Cẩn Tập ma xui quỷ khiến gật gật đầu.

"Hôn môi?" Mạc Phong tiếp tục dò hỏi.

"ừm.

" Phó Cẩn Tập lại lên tiếng, sau đó anh mới trì độn mà phản ứng lại, nói:

"Không phải, cậu đừng có suy nghĩ lung tung, nhanh đi ra ngoài cho tôi.

"

Nghe vậy, Mạc Phong ngước mắt, mắt chớp một cái, đồng thời trêu ghẹo nói:

"Nga? Phải không? Lương tiểu thư có nhờ tôi chuyển lời đến ngài, nói vậy là ngài không muốn nghe đi.

"

Nghe vậy, Phó Cẩn Tập ánh mắt u ám quét mắt liếc cậu một cái, ra lệnh cho cậu nói.

"Nói!"

Vừa dứt lời, Mạc Phong lại tiến lên vài bước, cậu rũ mắt xem xét liếc nhìn Phó Cẩn Tập, đồng thời khuyên giải an ủi nói:

"Phó thiếu, nếu ngài cùng Lương tiểu thư ở bên nhau, tôi khẳng định hai người sẽ rất tốt.

"

"Chỉ giáo cho.

" Phó Cẩn Tập ngữ khí nhàn nhạt.

Nghe vậy, Mạc Phong thở phào một hơi, sau đó cậu liền nâng tay lên, đẩy đẩy mắt kính của chính mình, từ từ nói.

"Ngài nghĩ đi, nhiều năm như vậy, lúc trước có không ít cô gái theo đuổi ngài, chính là các cô ấy nghe nói ngài có bệnh, liền đối với ngài kính nhi viễn chi hay sao, đây chính là xem trọng tài sản của ngài mà thôi,

Mà lúc ngài nói cho các cô ấy, cho dù ngài chết đi, cũng không có cho các cô ấy một phân tiền quyền thừa kế, cuối cùng thì sao, những cô gái đó toàn bộ đều bỏ đi đấy thôi,

Mà hiện tại, Lương tiểu thư tuy nói là do Phó lão gia an bài, nhưng cô ấy tuổi trẻ lại mạo mỹ*, còn có tài hoa, lại không hướng tới tài sản của ngài, cũng không có bởi vì ngài thân thể không tốt mà ghét bỏ ngài, còn cự tuyệt nhiều chàng trai trẻ nhiều tiền phú nhị đại,

(*diện mạo xinh đẹp)

Nhưng mà, ngài một lần lại một lần đẩy Lương tiểu thư ra, tôi biết ngài là vì cái người mà ngài quen khi còn nhỏ kia, mới thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, chúng ta đã tìm lâu như vậy cũng không có tìm được,

Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com banhgaocay2001

Nói không chừng đối phương đã sớm kết hôn rồi, có lẽ đã sớm không còn nhớ rõ ngài, bằng không như thế nào nhiều năm như vậy, người đó không có tới tìm ngài, nếu đối phương chậm chạp mãi không xuất hiện, ngài chẳng lẽ muốn cô độc cả đời sao?"

Phó Cẩn Tập nghe Mạc Phong nói, làm sao mà chính mình há có thể không biết, mấy năm nay, anh xác thật sớm đã nhìn thấu những cô gái kia, anh cũng không phải không nghĩ đi tìm tình yêu cho mình.

Mà là giả bệnh lâu rồi, liền không tự chủ được mà ảo tưởng nó chính là thật sự, cũng sẽ vẫn luôn lấy chuyện này làm lý do không đi tiếp xúc người khác, nhưng là từ lúc Lương Dĩ Chanh xông vào cuộc sống của anh.

Anh liền đem cô xem như cô gái năm đó mà anh bỏ lỡ, bởi vì cả hai thật sự thật sự là quá giống, kia nhất tần nhất tiếu*, nhất ngôn nhất ngữ **đều lộ ra vài phần cảm giác quen thuộc.

(*một cái nhăn mày, một nụ cười.

**một lời nói, một cử chỉ)

Thậm chí Lương Dĩ Chanh cùng cô ấy giống nhau, căn bản đều không sợ hãi anh, cho nên các cô ấy đều sẽ nói một ít cùng loại lời nói, là anh năm đó không có đúng hẹn đi gặp cô, nên mới đánh mất cô.

Chia cách nhiều năm như vậy, nói vậy cô hẳn là hận anh đi, có lẽ giống như lời Mạc Phong nói, đã quên anh, nhưng mà hiện tại anh thật sự chỉ nghĩ gặp lại cô một lần.

Nếu như đối phương đã có cuộc sống mới của chính mình, thì anh sẽ giải trừ lời hứa hẹn năm đó, bởi vì anh trước sau đều thiếu cô một lời xin lỗi.

Hiện tại Lương Dĩ Chanh ở trong lòng anh tựa như một trường hợp đặc biệt, Phó Cẩn Tập cũng không biết, cô ấy rốt cuộc là như thế nào.

Lúc anh hoảng thần nghĩ, đột nhiên lại một lần nữa nghe được thanh âm của Mạc Phong.

"Phó thiếu, chính ngài tốt nhất là ngẫm lại đi, Lương tiểu thư nhờ tôi chuyển lời cho ngài, ngài không cần hiểu lầm cô ấy, cô ấy sẽ dùng thời gian chứng minh.

"

Nói xong, Mạc Phong cũng không có chờ Phó Cẩn Tập đáp lại bất luận lời nào, liền lập tức rời khỏi văn phòng.

Lúc này, cậu biết, cho vị này hảo hảo bình tĩnh suy nghĩ một chút mới là tốt nhất.

Phó Cẩn Tập hiện tại xác thật cần bình tĩnh, nhược điểm của hắn cũng không nghĩ dễ dàng như vậy bị người khác phát hiện, bởi vì anh sợ hãi, quá sợ hãi mất đi.

Trên thế giới anh đã hai bàn tay trắng! !.