Chương 50: Ghen à?

“Lâu lắm rồi mới được cậu gọi như vậy, ấm lòng quá!” Quý Thừa ôm lấy ngực, mắt nhắm lại. Ôi sến súa quá!

“Cậu đừng có làm ra cái vẻ phát ớn đó nữa được không? Khi trước đều gọi như vậy mà?” Á Hoan che mắt lại, bất lực thả ra một hơi.

“Không hề, lâu lắm rồi mới lại nghe, thật sự rất rất rất vui!” Quý Thừa cũng không ngại ngùng gì mà nói thẳng suy nghĩ của mình. Từ khi Á Hoan nói kết hôn với Âu Địch, cô chưa từng gọi Quý Thừa với cái tên thân mật như thế lần nào nữa.

“Thôi bỏ đi. Lần này cậu về là có dự tính hì sao?” Á Hoan không muốn đi quá sâu vào chuyện kia, lập tức đổi chủ đề.

Quý Thừa là người rất cố chấp, hơn nữa đã làm gì là làm cho đến cùng. Khi trước nói ra nước ngoài làm việc, chắc chắn sẽ không về. Lần này lại về đột ngột như vậy, ắt hẳn là cũng có lí do.

“Không giấu gì cậu” Quý Thừa rơi vào trầm tư:“Cậu biết đấy, bố mẹ mình cũng đã lớn tuổi rồi. Họ muốn mình mau chóng kết hôn sinh con cho họ bồng bế cháu. Hơn nữa đi lâu như vậy rồi không có về thăm họ, lần này về thăm luôn.”

“Ờ” Á Hoan cầm cốc nước lên uống một ngụm:“Thế đã mua sẵn quà cho họ chưa?” Thường thì đi xa về, đều sẽ mua quà về cho bố mẹ họ hàng, chắc Quý Thừa cũng mua rồi.

“Chưa”

“…”

“Hay là cậu đi mua với mình đi?” Quý Thừa ngỏ lời. Vốn dĩ cố tình nói không mua là bởi vì muốn được cùng cô đi mua, hai người đi cùng nhau mới có cơ hội nói chuyện hỏi han. Hiện lại Lâm Thi vẫn còn đang đứng ở ngoài…

“Cậu định mua gì?” Á Hoan gật đầu. Hôm nay cô rảnh, đi mua một lúc cũng không sao.

“Hừm…mua quần áo đi.” Quý Thừa gãi cằm. Cũng chẳng biết mua gì khác, bởi vì kẹo bánh, đồ đạc gì cậu cũng mua xong hết rồi, chỉ là vẫn để ở căn nhà khu 33.

“Được. Khi nào đi?”

“Bây giờ luôn đi?” Quý Thừa đưa tay lên nhìn đồng hồ. Giờ là gần 9 giờ sáng, từ đây đến cửa hàng quần áo cao cấp cũng mất gần nửa tiếng. Vừa khít thời gian.

“Cũng được. Nhưng mình phải thay đồ…” Á Hoan nhìn bộ đồ mình mặc, có hơi lưỡng lự. Mặc dù nhìn cũng rất lịch sự, chẳng phải là đồ ngủ hay là đồ hở hang gì. Có điều nếu vào cửa hàng cao cấp mà ăn mặc như vậy thì…

“Không cần đâu, đi luôn cũng được. Chẳng ai nói gì cậu đâu.” Quý Thừa đứng dậy, bước sang kéo tay Á Hoan:“Cậu xinh như vậy, lại còn đi cùng mình, người ta không khen thì thôi chứ!”

Quý Thừa biết rõ, Á Hoan vốn cũng không để ý chuyện này như vậy. Nhưng cô sống trong nhà hào môn hơn hai năm, cũng nên thay đổi ít nhiều rồi.

“Lâm Thi, cậu đi về đi. Tôi với Á Hoan đi mua chút đồ đã” Quý Thừa mở cửa, ngó nhìn Lâm Thi đang cắm mặt vào điện thoại.

“À, được.” Lâm Thi mải mê điện thoại, thuận miệng trả lời, xong lại ngẩng đầu lên:“Từ từ, mua đồ sao không cho tôi đi cùng?”

“Cậu…” Lâm Thi này lại làm sao thế? Không biết tạo điều kiện gì cả:“Tôi với cậu ấy đi được rồi, mau mau về đi” Quý Thừa đẩy vai Lâm Thi, tay vẫy vẫy ý đuổi “mau đi đi, còn ở đây cản trở à?”

Tại cửa hàng

“Nhìn cái này này, màu có vẻ rất hợp với mẹ của cậu đấy!” Á Hoan chỉ vào một bộ đồ có màu nâu nhạt. Nếu cô nhớ không nhầm, mẹ của Quý Thừa rất thích màu tối, nhất là màu nâu.

Quý Thừa nhìn lên, cũng gật gật gật đầu:“Ừ, có vẻ được đấy. Nhưng hình như hơi to…”

Dáng người mẹ Quý Thừa rất nhỏ, lại có chút gầy. Mặc cái size này chắc bơi trong quần áo luôn quá.

“Bộ này có size nhỏ hơn không?” Á Hoan quay đầu sang nhìn nhân viên đang đứng bên cạnh, chỉ vào bộ đồ hỏi. Nhân viên khẽ gật đầu:“Có ạ, quý khách cứ lựa chọn những bộ khác đi ạ, tôi đi lấy bộ nhỏ hơn cho quý khách”

“Cảm ơn”

Á Hoan gật đầu, lại quay sang nhìn Quý Thừa đang nhìn chằm chằm vào một bộ đồ vest màu đen:“Cậu thích nó à?”

“Không hẳn. Nhưng mình nhớ không nhầm, nhiều năm về trước bố mình có một bộ y hệt như vậy, mỗi lần đi đâu trọng đại đều sẽ mặc.” Gia đình Quý Thừa cũng chỉ ở mức trung lưu thôi, cho nên không có điều kiện đến mức quần áo cao cấp đầy tủ.

Á Hoan im lặng, ngẫm lại thấy bố mình cũng từng rất thích một bộ vest, nhưng lại không đủ tiền mua, chỉ có thể mỗi ngày đều cố gắng làm việc kiếm tiền, nhưng đến giờ vẫn chưa mua được. Khi đó ông nói, nếu một ngày được mặc bộ vest đó lên người, ông sẽ nhớ cả đời cái ngày đầu tiên ấy.

“Vậy mua đi” Á Hoan chớp mắt.

“Nên không?”

“Tại sao không?” “À thì…”

“Ôi trời, đây là đang cùng tình nhân đi mua đồ đấy à?” Quý Thừa còn chưa nói hết câu đã bị giọng người phụ nữ nào đó chen vào.

Cả hai người đưa mắt nhìn sang, vậy mà lại là Âu Địch và Phi Phi?

Á Hoan có chút hụt hẫng, nhưng chẳng muốn đôi co nhiều lời với Phi Phi, nên quay đầu lại:“Thừa Thừa, đi sang kia chọn tiếp”

“Đứng lại!” Âu Địch mặt đen như nhọ nồi, gằn giọng lên.

“Cái gì?” Á Hoan khẽ quay đầu liếc Âu Địch một cái, giọng có chút nhỏ.

“Tên mặt trắng này là ai? Tại sao em lại đi với cậu ta?” Âu Địch rất tức giận. Anh nhắn tin cho cô từ hôm qua, tới giờ cô vẫn chưa trả lời, vậy mà giờ lại xuất hiện ở chỗ này, cùng một người đàn ông!

“Là ai không quan trọng. Anh không cần biết quá nhiều” Á Hoan nhìn thẳng vào hai người đối diện, ánh mắt có chút chán ghét. Lần nào cũng vậy, đều là cảnh hai người bọn họ đi cùng với nhau.

“Em quá phận rồi đấy!” Âu Địch đi nhanh đến trước mặt Á Hoan, nắm chặt lấy cổ tay Á Hoan, răng nghiến lại.

“Buông ra” Á Hoan mặt không cảm xúc.

“Buông ra!” Á Hoan hất mạnh tay Âu Địch ra, xoa xoa cổ tay đã bị nắm tới ửng đỏ của mình:“Anh đừng quên, tôi với anh sắp ly hôn rồi. Hơn nữa anh có quyền gì mà nói tôi? Không phải anh đang đi cùng cô tình nhân bé bỏng của mình à?”

Quý Thừa đứng cạnh nhìn từ đầu đến cuối, ánh mắt đã sát khí bừng bừng. Tên này lại mặt dày ở đây trách móc Á Hoan? Lỗi không phải đều từ hắn mà ra à?

“Em ghen à?”

“Này, Âu tiên sinh!” Quý Thừa vừa nghe chữ ghen càm xúc lập tức bùng nổ:“Tôi nghĩ tiên sinh nên xem xét lại lời lẽ mình vừa nói, có phải có chút không thích hợp không?”