Sau khi cô xách vali chuyển đi, Âu Địch đứng ngồi không yên, trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi điện cho bà Âu, là mẹ của mình.
“A lô? Con gọi mẹ giờ này làm gì?” Giọng bà Âu có chút bực dọc. 12 giờ đêm gọi phá giấc ngủ của bà, vui sao cho nổi.
“Mẹ, Á Hoan cô ấy chuyển đi khách sạn rồi…” Âu Địch không nói trực tiếp lí do, chỉ dám nói là cô chuyển ra khách sạn. “Cái gì cơ? Nó đi lúc nào?” “Cô ấy mới đi khi nãy…” “Thằng con hỗn đản này! Nó đi tại sao không giữ nó lại hả? Nó là con gái mà lại để nó đi giữa trời đêm khuya thế này? Hay là tại mày làm nó bỏ đi?”-Bà Âu nói trúng tim đen khiến Âu Địch đứng hình, tự nhiên tim thắt lại, không nói gì nữa trực tiếp tắt máy.
Âu Địch nằm xuống, tay để lên trán, mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Rõ ràng anh nên vui mới đúng, thế nhưng cảm giác lúc này lại không hề như vậy. Cái cảm giác khó chịu bức bối cứ quanh quẩn trong đầu anh. Trước giờ người anh yêu luôn là Phi Phi, chưa bao giờ có chỗ cho Á Hoan, nhưng hiện tại anh lại không thể hiểu được bản thân mình đối với cô là loại cảm giác gì. Lẽ nào giống như Dương Bảo nói, chỉ là sự thiếu hụt trong thói quen thôi sao?
Cả một đêm ấy có 2 con người ngủ không ngon giấc. Âu Địch cả đêm không ngủ, còn Á Hoan thì ngủ được một lúc rồi lại tỉnh. Một người thì chẳng biết bản thân đang muốn gì, nghĩ gì, một người thì tự nhủ mình phải mạnh mẽ dứt khoát buông bỏ.
Sáng hôm sau, 8 giờ
“Chờ lâu chưa?” “10 phút”-Cô lắc đầu.
Hôm nay cô và Âu Địch sẽ đi đến nhà bố mẹ Âu, thực hiện kế hoạch lấy lại chứng minh nhân dân.
Vừa đến nơi bà Âu đã chạy ra kéo tay cô vào trong nhà, dí cô ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm trách móc:“Á Hoan, tối qua sao con lại đi ra khách sạn lúc nửa đêm vậy hả? Có phải thằng Địch lại làm gì khiến con tức giận không? Nói với mẹ, mẹ lập tức cho nó một trận!” Bà Âu lườm Âu địch một cái rồi lại cười với Á Hoan.
“Không có gì đâu mẹ, con có chút chuyện xử lí thôi. À đúng rồi, bố đâu ạ?” Cô lắc đầu, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
“Bố con ở trên phòng, có chuyện gì sao?”
“Con muốn xin bố cho con mượn chứng minh nhân dân của con để xử lí chút chuyện ạ”
“Chuyện gì mà lại cần phải lấy chứng minh thư?”-Bà Âu nghi hoặc hỏi.
“Dạ, tài khoản ngân hàng của con mấy hôm trước gặp trục trặc, họ nói phải có chứng minh nhân dân mới có thể giải quyết cho con, nên hôm nay con muốn mượn bố một lát, xong con liền đưa lại…”
“Con muốn lừa bố không dễ thế đâu”-Giọng ông Âu vang lên khiến cô giật mình quay đầu lại. Người đàn ông trung niên bước từ trên lầu 2 xuống.
Lời cô muốn nói nghẹn lại ở họng, không tài nào nói thêm được gì. Bà Âu thấy cô như vậy thì quay sang nói với chồng:“Tôi thấy con bé nói có lí mà, lừa là lừa thế nào?”
“Nếu chỉ là vấn đề tài khoản ngân hàng, thì một mình thằng Địch cũng có thể xử lí giúp con, đâu cần phải lấy chứng minh nhân dân?” Ông Âu ngồi xuống ghế, dựa lưng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Âu Địch đứng trước mặt.
“Con nói thật, thưa bố. Âu Địch cũng đã đứng ra giải quyết nhưng họ một mực nói phải có chứng minh nhân dân mới làm được.” Cô nhanh chóng lấp vào.
“Thật?” Ông Âu liếc mắt nhìn phản ứng chả Âu Địch, mặt không đổi sắc.“Ta nói con biết. Chuyện này ta tạm thời không thể đồng ý với con, đặc biệt là khi Phi Phi con nhỏ đó đã về nước…” Cái nhìn của ông Âu càng sắc lẹm khi nhìn vào Âu Địch.
Cô cũng hiểu ý này chả ông Âu là có ý gì. Rõ ràng ông ấy đang ám chỉ việc Âu Địch luôn muốn kết hôn với Phi Phi, chỉ cần cô ta quay về lập tức sẽ ly hôn với cô.
“Bố không cần…” “Đúng thưa bố. Bọn con cần chứng minh nhân dân để hoàn thành việc ly hôn.”-Âu Địch chen thẳng vào lời của cô khiến cả cô và bà Âu phải bất ngờ.
"Con…"Bà Âu che miệng lại, không giấu nổi sự bất ngờ khó tin.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhăn mặt hỏi.
“Xin bố hãy trả lại chứng minh nhân dân cho cô ấy" Âu Địch thẳng thắn nhìn bố mình. “Không thể” “Nhưng bọn con đã kí đơn rồi” “Cho dù là kí đơn, ta cũng không cho phép hai đứa ly hôn”-Ông Âu khá bực mình, trực tiếp đứng dậy đi lên phòng.
Cô thẫn thờ, nếu như Âu Địch không nói thế, cô nhất định có thể thông qua lời nói giúp chả bà Âu để lấy chứng minh nhân dân, nhưng đều bị Âu Địch phá hoại hết rồi.
Cô đi cùng Âu Địch ra ngoài, ngồi trên xe, cô trừng mắt:“Anh làm cái quái gì vậy hả? Lẽ ra tôi có thể lấy được rồi” “Bố biết rồi, em nghĩ em lấy được à?” “Tôi đương nhiên lấy được”. Cô luôn nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề, không có gì là khó cả.
“Em về biệt thự đi, khi nào cần thì hãng đi.” “Không cần đâu, tôi đã có tiền thuê rồi” Cô lắc đầu từ chối.
“Em lấy đâu ra tiền mà thuê?” Âu Địch ngạc nhiên. Cô vốn là con của gia đình không mấy khá giả, hơn nữa 2 năm kết hôn này cô chỉ ở nhà làm nội trợ, khi li hôn lại không hề được hưởng gì cả, làm sao có thể đủ tiền để thuê lâu được?
“À, tôi thuê vài nửa tháng, là tất cả số tiền tôi đủ. Tôi sẽ đi tìm việc và chuyển đến sống với gia đình” Cô kéo dây an toàn, miệng nói nhỏ.
“Tìm việc sao?” “Ừ, nhanh thôi” Cô không muốn trả lời nhiều, nên quay mặt đi chỗ khác. Âu Địch cũng không hỏi, cứ thế đưa cô về khách sạn
“Cảm ơn” Cô xuống xe, buông lời cảm ơn mà không chờ anh phản ứng lại, trực tiếp đi lên luôn. Âu Địch nhìn bóng lưng gầy gầy của cô mà không nói nên lời.
Cô hiện tại sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, vấn đề tìm việc, tiền nong, gia đình, cả vấn đề dư luận khi công bố tin tức ly hôn.