Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Nhân, Ông Chủ Muốn Tái Hôn

Chương 1: Chap1 Ly hôn

Chương Tiếp »
Trời nhá nhem tối

Á Hoan nhẹ nhàng bước ra sân thượng, mắt nhìn xa xăm. Gió mát lạnh thổi qua làm loạn mái tóc rối của Á Hoan.

Bên tai cô vẫn là tiếng TV mở to chưa tắt, là hình ảnh mà tất cả mọi người đều hướng về sân bay, nơi mà người đứng đầu Âu thị từ nước ngoài trở về.

Tay cô cầm chiếc điện thoại, gọi cho ai đó nhưng người bên đó chưa bắt máy.

Cô khẽ nhíu mày. Gió đêm nay đúng là lạnh thật, làm cả cơ thể cô rẽ run lên.

Chợt đầu dây bên kia bắt máy, giọng người đàn ông vang lên :“Alo? Á Hoan? Cậu gọi cho tớ làm gì?” Á Hoan nhẹ giọng đáp lại:“Tôi muốn qua đó với cậu”

Đằng kia ngạc nhiên, hẵng giọng:“Không phải chứ? Không phải năm đó cậu được đặc cách tuyển thẳng nhưng cậu vì kết hôn với hắn ta mà không đi à?” "Người ấy quay về rồi"Cô nhắm mắt, hít một hơi dài.

“Người ấy sao? Là người trong lòng của hắn à?” “Ừ” “Tôi nhớ năm đó cô ta bỏ đi ngay trong lễ đính hôn mà? Sao giờ lại quay lại rồi?”-Người đầu dây bên kia thắc mắc.

“Tôi không biết. Tôi muốn qua đó” Cô không nóng cũng không lạnh, chỉ nhắc lại vấn đề chính của mình. “Không được đâu. Hiện tại cậu không được đặc cách, hơn nữa họ cũng không tuyển những người đã làm nội trợ toàn thời gian cách biệt bên ngoài như cậu”-đằng kia thở dài.

“Ừ. Không sao. Cận Duy, làm phiền cậu rồi” Cô gật đầu, môi khẽ rung lên, chuẩn bị cúp máy. “Ok không sao, tôi làm việc đã nhé”

Cô buông điện thoại xuống, nhìn lên bầu trời đầy sao. Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.

Cô quay trở lại phòng của mình, ngồi trước gương trầm tư.

Nếu cô đoán không nhầm thì chỉ trong đêm nay thôi, Âu Địch sẽ đề nghị ly hôn với cô. Đây là điều cô biết rất rõ, và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối diện. Cô thừa biết anh không yêu cô, năm đó kết hôn với cô chỉ để đối phó với giới truyền thông tránh bị mất mặt. Thế nên không thể hi vọng gì nhiều, cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Ánh sáng đèn nháy quán bar đủ màu sắc.

Âu Địch đang ngồi trầm tư, bên cạnh là anh bạn đào hoa một ngày thay 7 cô người yêu, nổi tiếng đào hoa ăn chơi trác táng.

“Ây, Âu Địch, cậu tính thế nào?” Dương Bảo cầm cốc rượu lên, lắc lắc. “Tôi sẽ ly hôn với cô ấy”-Âu Địch trả lời.

“Vậy sao nhìn cậu lại không vui nhỉ? Không phải trước khi Phi Phi trở lại, cậu nói với tôi là sẽ lập tức ly hôn với Á Hoan để cưới Phi Phi sao? Bây giờ rõ ràng là sắp thành công rồi…” “Tôi đang nghĩ nên đưa ra thoả thuận ly hôn như thế nào…dù sao tôi cũng có cảm giác không muốn cô ấy đồng ý kí…”

“Chuyện này không phải rất đơn giản à? Cứ cái nào tệ nhất thì cho vào thôi.Cậu cứ ghi vào, ly hôn không được chia bất cứ thứ gì, để tránh cho cậu bị tai tiếng thì phải nói là do cô ấy quá phận, nɠɵạı ŧìиɧ với tôi, thế nào? Dù sao tôi cũng bị nói là đào hoa không ra gì, chuyện đó bình thường.” Dương Bảo vuốt tóc, nháy mắt một cái làm ra vẻ quyến rũ khiến Âu Địch tự nhiên cảm thấy ghê cổ.

“Vậy có được không?” “Đương nhiên là được. Cậu nghĩ xem làm gì có người phụ nữ nào lại đồng ý ly hôn như thế chứ? Yên tâm yên tâm, tôi đảm bảo.”-Dương Bảo rất tự tin vỗ ngực.

Âu Địch cũng gật đầu, gọi điện cho thư kí, nói chuẩn bị ngay cho anh một đơn ly hôn với thoả thuận như Dương bảo đã nói, lát nữa liền lấy.

“Cậu cũng đâu có yêu Á Hoan đâu mà, cậu luôn miệng nói yêu Phi Phi, chỉ cần cô ấy quay lại sẽ cưới cô ấy, bây giờ cô ấy quay lại rồi, không nên như thế chứ?” Dương Bảo nhìn chằm chằm Âu Địch.

“Tôi chỉ cảm thấy tự nhiên không muốn ly hôn với Á Hoan, không biết tại sao, nhưng thật sự là không muốn…”

“Cũng phải, sống chung 2 năm liền, cũng thành thói quen rồi, chỉ cần tách ra lâu ngày là bình thường lại thôi.” “Thói quen…cũng phải…”

Hai người ngồi uống rượu với nhau, đến gần 11 giờ thì Âu Địch đứng dậy, cầm lấy đơn mà thư kí đem tới, đi thẳng về biệt thự.

Đèn trong biệt thự được bật lên hết, sáng như ban ngày. Anh chầm chậm bước vào cửa, quản gia Phong đã chào “Cậu chủ đã về” “Ừ”

Anh gật đầu bước vào, thấy cô đang ngồi nhìn TV, nghe tiếng anh thì lập tức quay đầu lại, đứng dậy cười “Anh về rồi” “Ừ”

Anh cầm chắc đơn trong tay, mím môi thở một hơi. “Mình ly hôn đi, đơn này em đọc cho kĩ, nếu như đồng ý thì kí vào, nếu không thì chúng ta có thể bàn lại thoả thận.”

“Đưa em xem đi” Cô chìa tay ra, ý muốn anh đưa cho mình.

“Đây” “Anh đã đưa đơn rồi thì phải đưa cả bút chứ? Không có bút em biết kí bằng cái gì?”-Cô cầm lấy đơn ngồi xuống, mắt khẽ lướt qua nội dung thoả thuận.

“Em đọc trước đi đã” Âu Địch vì không muốn cô kí, nên không đưa bút cho cô. “Anh đưa đây để em kí, trong căn nhà này chỉ có anh có bút thôi”-Cô cười nhẹ.

Âu Địch có chút hoang mang. Cô ấy vậy mà lại muốn kí? Bên trong thoả thuận đều là những điều bất lợi cho cô, hơn nữa điều cuối cùng còn làm mất thể diện của cô nữa…

“Em không hối hận chứ?” “Hối hận gì cơ? Đưa bút cho em đi, những thoả thuận này em đều có thể chấp nhận.”-Cô nhìn Âu Địch với ánh mắt vô cùng kiên định.

Thật ra là cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nếu không nước mắt đã sớm chảy ướt cả 2 mắt. Cô không muốn khi ly hôn mình lại trở nên yếu đuối.

Âu Địch đưa bút cho cô, nhìn cô dứt khoát kí vào đơn khiến anh có chút không nỡ, nhưng vẫn cầm đơn lên.

“Bây giờ chỉ cần lấy được chứng minh nhân dân từ chỗ bố là được” “Ừ”

“Căn nhà này sắp tới Phi Phi sẽ dọn đến sống…” “Em hiểu rồi, không sao đâu”-Cô đứng phắt dậy, đi lên phòng thu dọn đồ đạc.

Đồ cô đã xếp vào vali sẵn từ lúc nào, chỉ còn một vài đồ trang điểm chưa để vào, nên chỉ hơn 10 phút đã dọn dẹp sắp xếp lại đâu vào đó, kéo vali đi xuống.

“Thực ra có thể để mai mới chuyển đi…” “Không cần đâu, em đặt được phòng rồi. Sáng mai qua nhà bố mẹ, tìm cách lấy chứng minh nhân dân là xong thôi.”

Cô kéo vali đi ra khỏi cửa, đầu không ngoảnh lại. Cô sợ nếu ngoảnh lại rồi, nhất định sẽ khiến cô mềm lòng mà không muốn đi, muốn níu kéo cuộc hôn nhân này.

Cô gọi taxi, đi đến khách sạn đặt phòng ngay giữa đêm khuya đã gần 12 giờ đêm. Đặt phòng xong lên đến nơi, cô mệt mỏi nằm luôn lên giường, mắt hơi đỏ lên. Thật mệt mỏi. Ngày này đã đến…
Chương Tiếp »