Diệp Bùi Thanh thoạt nhìn có hơi kỳ lạ.
Cước bộ không ổn định, thân hình loạng choạng, cực kỳ bất thường.
Thập Tam đưa hắn tới bên ngoài hoàng cung, quan sát hắn từ xa.
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng ôm quyền nói: "Nhận được cứu giúp, vô cùng cảm kích. Từ nơi này ta đã biết đường về nhà, mời các hạ quay về thôi, ngày khác tại hạ sẽ báo đáp thật tốt."
Thanh âm khàn khàn, rõ ràng đang nhẫn nại.
Thập Tam đương nhiên không thể lên tiếng. Y chơi đùa với độc dược đã chục năm có lẻ, nghĩ thầm: Diệp Bùi Thanh trúng xuân dược rồi. Dược tính có vẻ cực kỳ mãnh liệt, cứ thế này mà để hắn về nhà, sẽ mang tai họa đến cho mình.
Tưởng tượng đến điều có thể xảy ra, Thập Tam cảm thấy sợ hãi.
Diệp Bùi Thanh nhắm chặt hai mắt, tiếp tục nói: "Thật không dám dấu giếm, tại hạ trúng độc cần về nhà. Lần này gấp gáp không thể đáp tạ cẩn thận, sau này còn gặp lại, tại hạ nhất định dùng số tiền lớn tương báo."
Nói xong câu cuối, thanh âm đã có phần mất khống chế.
Thập Tam nghĩ thầm: chờ Diệp Bùi Thanh về nhà, dược hiệu vừa hay phát tác, bản thân không biết sẽ bị hắn ép thành cái dạng gì. Nên làm thế nào bây giờ?
Thập Tam chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng tới trước mặt hắn.
Hô hấp của Diệp Bùi Thanh nặng nề, thân thể căng cứng, đang cố gắng chịu đựng thống khổ.
Hắn đứng tại chỗ nhíu mày nói: "Ngươi có ân với ta, ta không dám quên, đáng tiếc hiện tại không phải lúc thảo luận chuyện này. Tại hạ đi trước một bước, sau này còn gặp lại."
Dứt lời liền vận chân khí.
Thấy hắn muốn đi, Thập Tam theo bản năng giữ chặt lấy hắn.
Sắc mặt của Diệp Bùi Thanh lạnh như băng, nhẫn nại thấp giọng nói: "Các hạ xin hãy tự trọng. Ta và ngươi nếu ta bỏ lỡ, cần gì phải cưỡng cầu?"
Thập Tam nắm chặt tay hắn. Bỏ lỡ không là vấn đề, giờ mà thả ngươi đi, đợi đến lúc về nhà ta sẽ gặp hoạ.
Diệp Bùi Thanh hất tay y ra, nhắm mắt lại tức giận nói: "Lúc tại hạ mười hai tuổi bái sư, từng thề độc chỉ lấy một người duy nhất. Hiện tại ta đã có Tiểu Dụ Đầu, đời này vô duyên với ngươi."
Còn có việc này sao? Chả trách không nạp thϊếp.
Thập Tam thoáng do dự, chẳng lẽ thật sự phải buông tha cho hắn, để hắn về nhà? Hắn sẽ làm gì với Tiểu Dụ Đầu? Nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi.
Chột dạ, y nhẹ nhàng sờ thắt lưng của Diệp Bùi Thanh.
Diệp Bùi Thanh đột nhiên nhướng mày, một chưởng khí sắc bén phát ra từ lòng bàn tay. Võ công của Thập Tam chỉ khôi phục hơn phân nửa, bất ngờ không kịp đề phòng bụng trúng chiêu, nhất thời quặn đau.
Y bị đẩy ra xa chục bước có hơn, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đã lệch khỏi vị trí, khoé miệng chảy máu tươi.
Diệp Bùi Thanh xanh mặt nói: "Ta chỉ dùng năm phần lực, thương thế của ngươi sau ba ngày sẽ tốt lên. Đến lúc đó tất nhiên dâng năm vạn lượng bạc, mời các hạ đến mật thất lấy."
Dứt lời vận khinh công đi mất.
Thập Tam đau đớn khó nhịn, vừa thấy Diệp Bùi Thanh muốn đi, vội vàng giãy dụa đứng lên.
Thôi xong. Tên này muốn về phủ.
Đại sự không ổn, y nhất định phải trở về trước Diệp Bùi Thanh.
Y cũng nhảy vọt lên, chọn một con đường khác không quá xa chạy đi.
Bụng đau khiến cho xung quanh có chút hỗn độn, Thập Tam lau mồ hôi trên trán, dưới ánh trăng sốt ruột mà chạy.
Nhị Nhẫn muốn mình chuyên tâm làm phu nhân của Diệp Bùi Thanh, không hy vọng y nhiều lời. Chưa đến vạn bất đắc dĩ, không thể để lộ thân phận của mình cùng sự tồn tại của tổ chức.
Rốt cuộc cùng theo cửa sổ nhảy vào phòng, Thập Tam cẩn thận nhìn xung quanh. Trong phòng chẳng có ai cả, xem ra Diệp Bùi Thanh còn chưa trở về. Đang định thở phào, xa xa lại truyền đến tiếng nhánh cây xào xạc.
Diệp Bùi Thanh đã trở lại.
Thập Tam không kịp thu dọn, lột mặt nạ da người và y phục dạ hành xuống nhét bừa vào một góc tủ áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chui vào trong chăn giả bộ ngủ.
Vừa nằm xuống, cửa sổ truyền đến tiếng động nhỏ, hô hấp nặng nề quanh quẩn trong phòng.
Diệp Bùi Thanh nhẫn nại kêu: "Tiểu Dụ Đầu."
Thập Tam thống khổ nhắm mắt lại: "Thế...tử?"
Cửa sổ được đóng lại, Diệp Bùi Thanh tựa hồ đã có phần mất khống chế, xiêu vẹo đi đến bên giường, thanh âm khàn khàn vuốt ve đầu Thập Tam: "Tiểu Dụ Đầu."
Thập Tam lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi không biết làm thế nào cho phải: "Thế tử."
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng xốc chăn lên sờ, rồi thoáng sửng sốt.
Người ở bên trong không mặc gì cả.
Thập Tam chỉ muốn chết quách cho xong.