Chương 6: Luôn mang theo sự phòng bị

Chiếc xe sang quả là không uổng danh, ngồi vào vô cùng thoải mái.

Nguyễn Âm tựa đầu lên tựa lưng ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua.

Cảnh quan của Minh Thành luôn được chăm chút rất tốt, hai bên đường rợp bóng cây xanh, tràn đầy sắc xuân.

Vị trí của cục dân chính nằm trong khu phố cũ của Minh Thành, đường xá ở đây không rộng rãi như các khu vực khác, những cây đại thụ hai bên đường tỏa bóng rợp, tán cây xòe ra gần như chạm vào nhau, tựa như một mái vòm xanh mướt.

Mũi cô thoáng ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, cũng không biết là loại nước hoa nào trên xe, mùi hương khá dễ chịu. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Nguyễn Âm trước khi cô dần mơ màng.

Cố Tư Mặc liếc thấy Nguyễn Âm đã nhắm mắt như thể đã ngủ, liền giảm nhỏ âm lượng nhạc, chuyển sang một bản nhạc nhẹ nhàng hơn.

Tốc độ vốn đã không nhanh của xe lại càng chậm hơn, không ngừng có xe khác vượt qua từ phía sau, nhưng Cố Tư Mặc cũng không bận tâm.

Phía trước là đèn đỏ 90 giây, Cố Tư Mặc từ từ dừng xe.

Có chút thời gian rảnh rỗi, anh tranh thủ ngắm nhìn Nguyễn Âm ngồi ở ghế phụ. Tuy nhiên, do cô đang nghiêng mặt, anh chỉ thấy được nửa mặt bên trái của cô.

Khóe môi Cố Tư Mặc hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn Nguyễn Âm đầy sâu lắng.

Ánh mắt anh lướt từ mái tóc đen nhánh của cô, xuống trán đầy đặn, cặp lông mày lá liễu cong cong, hàng lông mi dài, sống mũi nhỏ nhắn và đôi môi đỏ mọng.

Việc nhìn chăm chú khuôn mặt một cô gái lâu như vậy dễ khiến người ta có cảm giác bất lịch sự, nhưng Cố Tư Mặc chỉ có thể nhân lúc cô ngủ để nhìn thêm vài lần.

Không biết cô mơ thấy gì mà khóe môi mỉm cười nhẹ.

Nhưng... đôi mắt xinh đẹp ấy khi nhìn anh luôn ánh lên sự đề phòng, khóe môi thường mím chặt, chẳng bao giờ có vẻ gì là vui vẻ.

Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, nhưng chiếc xe phía sau không thấy xe của anh khởi động liền bấm còi inh ỏi.

Cố Tư Mặc giật mình quay lại, thấy Nguyễn Âm chỉ hơi nhíu mày mà vẫn chưa tỉnh dậy.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, Cố Tư Mặc khởi động xe, tiến về phía bệnh viện nơi bà ngoại của Nguyễn Âm đang nằm.

Anh dừng xe ổn định tại bãi đỗ xe bệnh viện, vốn định tiếp tục ngắm nhìn Nguyễn Âm, nhưng không ngờ cô đã có dấu hiệu tỉnh lại.

“Ưm~” Nguyễn Âm vô thức phát ra âm thanh, đôi mắt từ từ mở ra, ngơ ngác nhìn quanh, rồi dần dần tỉnh táo hơn.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Sao anh không gọi tôi dậy?" Trong giọng nói có chút âm điệu như đang làm nũng.

Nguyễn Âm như thế này khác hẳn bình thường, giọng nói nhẹ nhàng tựa như lông vũ chạm vào trái tim Cố Tư Mặc.

Giọng anh nhẹ nhàng: “Không lâu đâu, vừa đến bệnh viện thôi.”

Nguyễn Âm vỗ nhẹ hai cái lên má, cố gắng tỉnh táo hơn. Tối qua cô thức khuya vẽ bài tập, chỉ ngủ được một chút, ngồi trên chiếc xe êm ái này, ngủ quên cũng là điều cô dự đoán trước, chỉ hy vọng dáng ngủ của cô không quá tệ.

Dù không có ý định làm cho Cố Tư Mặc thích mình, nhưng cô vẫn là một cô gái rất quan tâm đến hình tượng bên ngoài của mình.

Cố Tư Mặc nhìn động tác vỗ mặt mạnh tay của cô, không khỏi xót xa: “Em có thấy đau mặt không?”

Nguyễn Âm ngẩn ra, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, đáp lại có phần ngạc nhiên: “Không đau mà.” Cô vỗ mặt chỉ để tỉnh táo hơn thôi, đâu có dùng nhiều sức.

Nguyễn Âm nhìn dòng người qua lại tấp nập trong bệnh viện, thở dài một tiếng, thật sự cô không thích bệnh viện chút nào.

Sau khi gọi cho bà ngoại hỏi bà muốn ăn gì vào buổi trưa, cô liền đi mua đồ ăn ở căng tin bệnh viện.

Nguyễn Âm không ngờ rằng vị tổng tài đi theo phía sau cô cũng mua một suất cơm không quá 10 tệ.

Cố Tư Mặc lịch sự nhận túi đồ ăn từ tay cô nhân viên căng tin, thấy Nguyễn Âm nhìn mình với ánh mắt có chút kỳ lạ.

“Sao vậy?”

Nguyễn Âm lắc đầu, chỉ thấy vị tổng tài này thật gần gũi với cuộc sống, cô cứ tưởng một bữa ăn của anh ít nhất cũng phải trên trăm tệ, không ngờ lại có thể rẻ đến vậy.