Chương 2: Xuyên sách

Nguyễn Âm không cẩn thận nói ra suy nghĩ thật của mình, vội vàng lấy tay che miệng, đầu óc điên cuồng suy nghĩ cách cứu vãn tình hình.

Nguyễn Âm bỗng nghĩ đến một điều mà cô đã tò mò từ trước khi đến cục dân chính, liền nói: “Tôi cứ tưởng người có thân phận như anh, chỉ cần chụp hai tấm ảnh là đủ, còn lại để trợ lý xử lý hết, hoặc…”

“Hoặc gì?”

Nguyễn Âm liếc nhìn xung quanh, kiễng chân thì thầm vào tai Cố Tư Mặc, “Có lối đi đặc biệt chứ!”

Hơi thở ấm áp phả vào bên má Cố Tư Mặc, khiến trong lòng anh bỗng nảy sinh vài suy nghĩ không đúng đắn, nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Âm, tất cả suy nghĩ ấy liền tan biến.

Nếu có thể, Cố Tư Mặc thật sự muốn gõ vào cái đầu nhỏ của Nguyễn Âm, xem trong đó chứa những ý tưởng kỳ quặc gì để anh có thể theo kịp mạch suy nghĩ của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Tư Mặc, Nguyễn Âm lắc đầu bất lực: “Anh thật sự không phải là một tổng tài đủ tiêu chuẩn.”

Cố Tư Mặc nhướng mày, tỏ vẻ sẵn sàng nghe cô giải thích.

Nguyễn Âm ngạc nhiên hỏi lại: “Anh không biết sao? Còn có kiểu cho dù cô dâu không có mặt hoặc chưa đủ tuổi hợp pháp cũng có thể xử lý xong xuôi ấy.”

Trong lòng Cố Tư Mặc thở dài, người ta thường nói “ba năm một khoảng cách thế hệ,” vậy mà hai người họ chỉ cách nhau năm tuổi, sao đã khác biệt đến mức này rồi?

Bất đắc dĩ đáp lại: “Âm Âm, tôi là công dân hợp pháp.”

“À, tôi biết mà.” Nguyễn Âm cười ngượng ngùng, “Mấy thứ đó chỉ là trong tiểu thuyết thôi mà, haha.” Trong lòng cô tự nhắc nhở mình, sao cô có thể vì anh đại cười một cái mà cứ nói năng không kiêng dè thế chứ!

Hai người im lặng bước ra khỏi cục dân chính.

Cố Tư Mặc nhìn Nguyễn Âm lại thu mình vào, thở dài.

Suy nghĩ của Nguyễn Âm cứ bay bổng. Cô cộng lại cả kiếp trước lẫn kiếp này cũng hơn bốn mươi năm, chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng gả mình đi thế này.

Trước khi gặp Cố Tư Mặc, Nguyễn Âm chỉ nghĩ mình vì đầu thai quá nhanh nên chưa kịp uống canh Mạnh Bà, bởi vì khi đến thế giới này, cô đã ở trong bụng mẹ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là kiểu chuyển sinh từ thai nhi?

Sau khi gặp Cố Tư Mặc, cô đột nhiên nhận ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết!

Hôm đó, cô bị dì gọi về nhà liên tục. Vừa về đến nhà thì cô thấy Cố Tư Mặc – người chẳng hề ăn nhập gì với gia đình dì và cậu. Anh giải thích về lý do hai người có hôn ước từ nhỏ.

Câu chuyện rất đơn giản: bố mẹ của Nguyễn Âm từng cứu bố mẹ của Cố Tư Mặc, bố mẹ anh đã từng nói: Nếu mẹ của Nguyễn Âm sinh con gái, hai gia đình sẽ kết làm thông gia. Họ còn để lại một tín vật, chính là chiếc vòng ngọc mà Nguyễn Âm đeo từ nhỏ đến lớn.

Trước sự việc này, Nguyễn Âm chỉ có thể im lặng: ….

Là một tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình được mười năm cả ở kiếp trước lẫn kiếp này, cô đã từng viết vài cuốn về những câu chuyện hôn ước giữa tổng tài giàu có và cô gái nghèo khổ. Kiểu này bây giờ đã hết thời rồi.

Lần cuối cùng cô đọc kiểu tiểu thuyết này là trước khi cô qua đời ở kiếp trước, cũng là cuốn tiểu thuyết cô đang nghĩ đến. Từ đó, cô liên tưởng đến nữ phụ trong truyện có cùng họ tên với cô.

Lập tức, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, cô vội vàng từ chối.

Để an ủi bản thân, Nguyễn Âm lên mạng tra thông tin về Cố Tư Mặc, phát hiện rằng anh ấy hoàn toàn giống với nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc!

Cố Tư Mặc, người của gia tộc Cố ở Minh Thành, chỉ mới 25 tuổi đã là tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, năm nay còn xuất hiện trong danh sách tỷ phú Forbes và top 100 người có ảnh hưởng nhất thế giới.

Đây là kiểu đại gia đình giàu có mà người ta chỉ có thể ngước nhìn trên mạng, là người chồng hào môn chỉ có thể tưởng tượng trong mơ.

Nhìn những dòng thông tin giống hệt trong ký ức, Nguyễn Âm vừa tiếc vì nhớ quá rõ cuốn tiểu thuyết đó, vừa thầm mừng vì cô nhớ rõ.