Cố Tư Mặc nhận ra ánh mắt của Nguyễn Âm, cảm thấy mình cần dạy bảo cô một chút: “Ăn đồ ngoài suốt ngày không tốt đâu.”
Đũa của Nguyễn Âm khựng lại, cô liếc nhìn phần thức ăn trên bàn đã gần hết, rồi lại liếc vào cái bát hồng của mình, thấy thức ăn trong đó cũng sắp cạn đáy.
Trong lòng thầm nghĩ: …
Đây là tổng giám đốc, không thể trợn mắt, cũng không thể nói bậy được!
Cố Tư Mặc nói thêm: “Thỉnh thoảng một bữa thì cũng được.”
Nguyễn Âm cố nén lại nói: “Tôi cũng biết nấu ăn đấy.”
“Vậy tôi có vinh hạnh được thưởng thức món ăn của phu nhân không?”
Nguyễn Âm nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Cố Tư Mặc, nhất thời không phản ứng kịp.
Phu nhân là ai?
À, là mình.
Mà sao mình phải nấu ăn cho anh ta chứ?
Nguyễn Âm mím môi, không nói gì, chỉ miễn cưỡng gật đầu.
Cố Tư Mặc cố tình bỏ qua biểu cảm miễn cưỡng của cô, chỉ chú ý đến cái gật đầu. Trong lòng vui mừng, Âm Âm sẽ nấu ăn cho anh đấy!
Hai người đều mang tâm sự riêng, lặng lẽ ăn hết bữa cơm.
Sau đó, đến lúc phải chuyển nhà, Nguyễn Âm nhìn mấy chiếc thùng giấy ở cửa, tự hỏi liệu chỉ hai người họ có thực sự làm nổi không?
“Hay là để tôi ra chỗ bảo vệ mượn cái xe đẩy nhé?” Cô đề nghị.
“Không cần đâu.” Cố Tư Mặc nở một nụ cười an tâm.
Không lâu sau, tiếng thang máy tầng này vang lên, có người bước về phía căn hộ của cô.
Chưa kịp để Nguyễn Âm ra mở cửa, Cố Tư Mặc đã nhanh chân tiến tới.
Nguyễn Âm liền hiểu, hóa ra là người giúp đỡ của Cố Tư Mặc đến rồi, dù sao việc chuyển nhà, làm sao tổng giám đốc tự mình ra tay được.
Cửa mở ra, Nguyễn Âm còn chưa thấy người, đã nghe hai tiếng chào to rõ: “Chào sếp, chào phu nhân!”
Người đứng trước mặc vest, đeo kính gọng vàng mà Nguyễn Âm đã gặp qua trước đây, chính là trợ lý tổng giám đốc Dư Thịnh của Cố Tư Mặc. Người đàn ông trung niên mặt hiền hậu bên cạnh thì cô chưa từng gặp qua.
Cả hai người đều mang theo một chiếc xe đẩy.
Cố Tư Mặc giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi, Dư Thịnh, còn đây là chú Lý.”
“Chào trợ lý Dư, chào chú Lý.” Nguyễn Âm mỉm cười chào họ.
Ba người đàn ông nhanh chóng vận chuyển hành lý, không để cô động tay vào.
Nguyễn Âm ngoan ngoãn cầm món đồ cuối cùng của mình, chính là chậu hoa trường sinh.
“Wow, phu nhân chăm hoa này tốt thật!” Dư Thịnh khen ngợi.
Nguyễn Âm cười ngại ngùng, không tiện nói rằng trước chậu này, cô đã chăm chết mấy chậu rồi.
Cố Tư Mặc đứng bên nhìn thấy Nguyễn Âm trò chuyện với Dư Thịnh trong trạng thái thoải mái, còn khi nói chuyện với anh thì lúc nào cô cũng căng thẳng.
Nếu Nguyễn Âm biết suy nghĩ của Cố Tư Mặc, chắc cô chỉ cười không nói. Không căng thẳng thì không được, cô còn muốn sống mà.
Chú Lý lái xe phía trước, Dư Thịnh ngồi ở ghế phụ. Cố Tư Mặc và Nguyễn Âm ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Bầu không khí trong xe yên lặng đến lạ thường, Dư Thịnh ngồi cứng ngắc, không dám động đậy, thật sự rất ngượng ngùng. Bình thường sự yên tĩnh đôi khi mang lại cảm giác dễ chịu, nhưng…
Phía sau, một người nhìn thẳng về phía trước, một người nhìn ra ngoài cửa sổ. Không cần quan sát kỹ cũng nhận ra hai người đều căng thẳng.
Nhìn thấy cách họ ở bên nhau như vậy, Dư Thịnh, người mong muốn đẩy mạnh mối quan hệ giữa hai người, không biết phải nói gì.
Trên cửa kính bên cạnh Cố Tư Mặc phản chiếu khuôn mặt nghiêng của Nguyễn Âm, không rõ nét, nhưng anh vẫn có thể hình dung trong đầu. Anh cũng không biết Nguyễn Âm đang nghĩ gì...
Còn Nguyễn Âm thì sao? Cô đang cố gắng ghi nhớ đường đi, vì sau này cô phải tự đi học.
Chiếc xe từ từ tiến vào một khu dân cư cao cấp - Thư Hương Danh Phủ, nằm trong khu vực gần đại học, cách trường của cô chỉ một ga tàu điện ngầm.
Nguyễn Âm quay đầu nhìn Cố Tư Mặc với ánh mắt thắc mắc.