Chương 7: Baby của Bảo Bảo

Mạc Thiên Thiên không vội quay về, cô tìm một chỗ ngồi trong tiệm cà phê ở dưới lầu, mở IPAD ra và liên lạc với David.

Vị trí mới nhất của David và Aarron được gửi đến. Hồi đó, khi mới sinh Arron cũng là nhờ có Smith.

David và Smith còn giả làm bố của đứa trẻ. Aarron luôn gọi Smith là Daddy, nhưng David không đồng ý, anh ấy cũng muốn Aarron gọi mình là Daddy. Vậy nên để dễ phân biệt, David gọi là Baby.

Bởi vì là một bé trai nên hai người cũng cực kỳ săn sóc, thực ra David cũng từng nói rõ ràng với Mạc Thiên Thiên, nếu không tìm được bố của đứa trẻ thì anh ấy sẵn sàng làm bố của Aaron suốt cuộc đời.

David rất tốt, mọi phương diện đều rất ưu tú, cũng là một người cha tốt. Mạc Thiên Thiên cũng từng nghĩ hay là để David làm bố Aaron cho xong. Chỉ là giữa cô và David chưa từng có cảm giác rung động, đó không phải tình yêu mà cô muốn. Vậy nên, cô mới rề rà chưa đưa ra quyết định.

Dữ liệu trước mặt hiển thị, Arron quả thực ở rất gần cô, ở trong một biệt thự cách đây không xa. Mạc Thiên Thiên còn đặc biệt tìm kiếm vị trí này, rồi phóng to lên nhìn.

Một mặt khác, ngồi trong phòng làm việc chủ tịch, Sở Tuấn Ngạn cũng đồng thời phóng to màn hình máy ảnh. Trong tiệm cà phê cũng có camera, nhưng không phải là toàn diện. Nhìn trên màn hình chỉ biết cô ấy đang nghịch IPAD, phóng to lên mới biết cô ấy đang dùng Google map tìm kiếm vị trí.

Mà trò chơi này chỉ cần nhờ Đông Phương Húc Nghiêu là nhất định có thể tìm ra vị trí của Mộ Thiên Thiên. Nhưng lần này Sở Tuấn Ngạn lại không cần sự giúp đỡ của Đông Phương Húc Nghiêu, bởi vì lúc trước anh vô tình xúc phạm cậu ấy.

Sở Tuấn Ngạn tiếp tục quan sát hành động của Mạc Thiên Thiên, nhưng không lâu sau Mạc Thiên Thiên liền ra khỏi quán cà phê. Anh không biết cô đi đâu, chỉ là sau khi cô rời khỏi tầm mắt của anh, vẻ mặt thoáng qua sự mất mát, cảm giác giống như bị mất một món đồ nào đó trong tích tắc.

Cảm giác này lại khiến anh cảm thấy không thoải mái, anh không phải nên hận cô hay sao? Hận sự tuyệt tình của cô, hận sự lợi dụng của cô, càng hận vẻ ngạo mạn bây giờ của cô!

Nghĩ đến đây, một tia sáng lóe lên trong mắt Sở Tuấn Ngạn.

Mà lúc này chuông điện cũng vang lên, Sở Tuấn Ngạn không nhịn được liền nhăn mặt, là Mạc U Bình.

Lúc anh nghe điện thoại, ngay cả nét mặt cũng vô cùng lạnh lùng:”Mạc U Bình?”

Mạc U Bình làm sao biết được số điện thoại của anh?

Lúc đầu, anh còn tưởng có thể sống cả đời với một người con gái mà mình không có bất kỳ tình cảm gì, cô gái đó muốn thứ gì anh đều cho, ngoại trừ tình cảm.

Nhưng khi sống chung với Mạc U bình , anh lại càng thêm kiên định, nhưng lại không có cách nào làm được, ít nhất anh không thể!

Sau khi ấn nghe điện thoại, giọng nói Mạc U bình ở đầu bên kia lắp ba lắp bắp lại mang theo một chút sự mong đợi.

“ Sở Tuấn Ngạn, xin lỗi, em không nên đề cập chuyện đính hôn với anh sớm như vậy. Sở Tuấn Ngạn, chúng ta làm hòa nhé, có được không?” rõ ràng không phải là lỗi của cô, nhưng cô lại cho rằng cô giống như đã làm sai, nói chuyện vô cùng cẩn thận, dè dặt.

Tính tình của Mạc U Bình không có gì là không tốt, nhưng sống chung với cô ta lâu lại khiến anh có một chút phiền chán.

“ Không, không phải là lỗi của cô, không cần phải nói xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên vừa bắt đầu đã lừa gạt cô!”

Nếu như lúc đầu anh không chọn ở bên Mạc U Bình, Mạc Thiên Thiên sẽ tìm đến anh?

Không biết vì sao cứ nghĩ đến những điều này, lông mày anh lại nhăn thành một cục.

“ Sở Tuấn Ngạn, anh đừng nói như vậy. Em cũng có chỗ không đúng, chúng ta ở bên nhau như trước nhé, được không?” giọng nói của Mạc U Bình như mang ngữ điệu cầu xin.

Mà lúc này, Sở Tuấn Ngạn cuối cùng cũng nghe ra một số chỗ không đúng, không phải không đúng, mà là quá sai.

Lẽ nào, Mạc U Bình lại không nghe thấy anh đã đá cô rồi sao?

“U Bình, cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta đã chia tay rồi.”

“ Nhưng mà...”

Điện thoại lại hiện lên một cuộc gọi đến, Sở Tuấn Ngạn hơi cáu kỉnh nói: “ Cứ như vậy đi, tôi còn có cuộc gọi khác!”

Ngắt cuộc gọi của Mạc U Bình, cuộc gọi này là của Vu Mỹ Hà.

“Con trai, hôm nay tan làm sớm một chút nhé, hôm nay mẹ quen được một cậu bé, con về xem, giống con lúc nhỏ lắm!”

Mẹ Vu chính là như vậy, chuyện vui nho nhỏ nào cũng đều kể cho con trai.

Sở Tuấn Ngạn đã quen từ lâu rồi, hơn nữa lúc trước bố anh cũng từng đề cập với anh, thế là gật gật đầu nói: “Con biết rồi mẹ.”

Còn mấy chuyện cháu trai gì đó, Sở Tuấn Ngạn căn bản không nghĩ nhiều, anh nghĩ nhiều nhất cũng chỉ cho rằng cháu đó là cháu trai của bạn thân mấy đời của bố hoặc là cháu trai của bạn mẹ.

Mẹ anh cứ thích loạn nhận người thân, anh vô duyên vô cớ có đến mấy người em gái nuôi, em trai nuôi.

Đến cả Đông Phương Húc Nghiêu cũng là em trai nuôi của anh.

Nhưng một lúc sau, Vũ Mỹ Hà liền gửi ảnh của Aarron qua.

Ban đầu, Sở Tuấn Ngạn cũng không để ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy cậu bé, thì giống như bị thứ gì đó đập vào mắt, trái tim đập liên hồi, cảm thấy rất mềm mại, rất yếu đuối.

Đôi mắt cậu bé này rất giống một người, Sở tuấn Ngạn híp mắt, không lâu sau liền nhớ đến Mạc Thiên Thiên. Đúng vậy, đôi mắt của cậu bé này rất giống Mạc Thiên Thiên.

Sở Tuấn Ngạn nhìn bức ảnh một lúc lâu mới bỏ xuống.

Mà lúc này, Mộ Thiên Thiên đi theo tọa độ mà GPS hiển thị, rồi dừng ở bên ngoài một căn biệt thự, cách cánh cổng vàng dày chạm khắc hoa, bên trong là những căn biệt thự xa hoa mang phong cách châu âu, trang trí vô cùng nguy nga tráng lệ. Bao quanh bên ngoài là cây xanh, từng hàng cây phủ kín con đường.

Ngoài cửa, có những anh lính đang đứng trong đồn canh gác, thân hình thẳng tắp, giống như những người quân nhân chuyên nghiệp, mà bên kia cũng có khoảng bốn người bảo vệ đang gác cổng, tất cả đều mặc áo màu xanh quân đội. Nghe nói, bảo vệ của các khu dân cư cao cấp đều là những quân nhân giải ngũ, xem ra lời này quả không sai. Muốn tùy tiện đột nhập vào là điều không có khả năng.

Mạc Thiên Thiên lại tiếp tục đi dạo một vòng, tìm hiểu địa hình của nơi này, thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp ảnh lại rồi ghi chú lên trên tấm ảnh .

Đúng lúc lùi sau hai bước chụp ảnh, nhưng đột nhiên va vào một ai đó, bước chân hụt một cái, nhưng được ai đó kéo lại.

“ Xin lỗi, xin lỗi” Mạc Thiên Thiên nói.

Nhưng vừa quay người lại, khi nhìn thấy người đó cô chết lặng.

Môi sở Tuấn Ngạn cười như không cười, dọc nhìn cô ấy lén lút tìm hiểu địa hình nơi đây, lại còn liên tục lấy điện thoại chụp ảnh. Nơi cô chụp chính là nhà của anh.

Rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì?

Sở Tuấn Ngạn nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Thiên Thiên, giây phút Mộ Thiên Thiên ngẩng đầu lên có chút choáng váng.

Chỉ thấy người đàn ông trước mặt này hơi quen, rất quen thuộc lại còn rất thân thiết. Chỉ một cái nhìn, cô liền có cảm giác kích động muốn rơi nước mắt.

Lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra Sở Tuấn Ngạn chính là người đàn ông tình một đêm với cô năm năm trước, bởi vì thời gian quá lâu, cô không thể lãng phí 5 năm để đi nhớ nhớ một người.

Người đàn ông trước mặt vẫn rất đẹp trai, giống như vị thần Apollo tỏa ánh hào quang, lúc đó ánh hào quang lóe lên khiến con người ta phải chói mắt.

Bộ vest thẳng tắp tôn lên vẻ ngoài cao rao cân đối, ngũ quan bạch tích như ngọc càng làm người ta kinh ngạc. Đương nhiên, nếu như trong đôi mắt đen láy của anh không có tia lạnh lùng, ánh mắt muốn gϊếŧ người thì càng tốt.

Sự khinh bỉ và chế giễu càng nhiều hơn khi anh mím chặt môi lại, làm cho Mạc Thiên Thiên cảm thấy buồn bực vô cớ.

Cô và anh ta có quan hệ gì? Anh ta dựa đâu mà lấy ánh mắt đó nhìn cô?

Nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, thậm chí còn có chút khó hiểu, lòng anh đầy tức tối, cô ấy giả vờ cũng giống thật đó!

“Cô đến đây làm gì?” giọng anh trầm thấp ngọt ngào lại cố ý đè thấp giọng nói, khàn khàn và mang theo chút cảnh cáo.

Nhưng Mộ Thiên Thiên không nghe ra, nghĩ một lúc, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút khó hiểu, cô ở đây thì có liên quan gì đến anh ta chứ, quản nhiều quá đi.

Mạc Thiên Thiên vung tay, nói: “Anh à, nơi này cũng không phải nhà anh, tại sao tôi lại không đến được”

Môi của Sở Tuấn Ngạn giật giật mấy cái: “giả vờ, lại tiếp tục giả vờ.”

“ Tốt”. Sau khi nói xong, trực tiếp kéo Mạc Thiên Thiên sang một bên.

“ Này, buông tay ra” cảm thấy người này giống như có bệnh, “ Anh còn không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

Mạc Thiên Thiên lấy điện thoại ra, trực tiếp ấn 110, nhưng chưa ấn gọi, mà lông mày Sở Tuấn Ngạn càng ngày càng cau có. Nha đầu này thật sự không nhận ra anh, hay là đang giả vả mất trí?

Thấy anh bỗng chốc thẫn thờ, Mạc Thiên Thiên lập tức giơ cao chân, trực tiếp đạp anh một cái. Cũng may, Sở Tuấn Ngạn từ nhỏ đã từng học taekwondo nên ngay lập tức tránh đi, nhưng cẳng chân vẫn bị đá một cái.

Mạc Thiên Thiên thấy Sở Tuấn Ngạn bị trúng chiêu liền co giò bỏ chạy.

WTF*, gặp phải người thần kinh!

Mạc Thiên Thiên chạy một mạch đến đường lớn, chặn một chiếc taxi về thẳng nhà.

Nhưng khi ngồi trên xe, cô liền suy nghĩ không ngừng, người đàn ông vừa gặp lúc nãy thật sự rất quen, cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra.

Anh ta là bản sao của Aarron sau khi lớn lên vậy, chẳng trách lại giống như vậy, vừa nãy tí nữa thì hồ đồ rồi.

Nghĩ đến điều này, chiếc hộp ký ức liền được mở ra

Tình một đêm năm năm trước, tối đó mặc dù uống hơi nhiều, nhưng cũng không phải là không nhận ra

Gì, còn có người đàn ông đó, vốn liên quan đến ký ức của cô cũng chỉ là mơ hồ. Nhưng hôm nay vừa mới gặp, giống như tất cả đều nhớ ra vậy.

Là bố của Aaron, Là anh ta sao?

Mạc Thiên Thiên cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh, anh ấy nhận ra cô rồi sao?

Có lẽ là nhận ra rồi, nếu không cũng không nói với cô những lời kỳ quặc đó, nhưng cứ coi như nhận ra rồi thì làm sao? Nhiều năm như vậy, cô và Aaron không phải vẫn sống tốt đó sao.

Smith và David sẵn sàng làm bố của Aaron, cũng trao cho Arron rất nhiều yêu thương, nếu nhận lại bố, Aarron có chấp nhận không?

Mà khả năng bên nhau giữa cô và anh rất thấp, 5 năm trôi qua rồi, anh ấy ưu tú như vậy, có lẽ đã kết hôn từ lâu rồi.Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, vẫn nên nghĩ chuyện ngày mai đi làm thôi.