Chương 6: Thư kí chủ tịch?!

Theo lịch hẹn, Mạc Thiên Thiên sẽ đến công ty phỏng vấn lúc 2h30 chiều.

Mạc Thiên Thiên dự định sẽ ra ngoài sớm, chỉ trang điểm nhẹ, bỗng có tiếng gõ cửa, cô ra xem thì thấy Mạc U Bình.

Nhìn cô ta hôm nay có vẻ tiều tụy, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ trong có vẻ nhếch nhác, ngay cả cằm cũng nhọn, không trang điểm, mắt đỏ hoe như mới khóc, cô ta là loại người mà cô thấy thương hại, lần này nhìn cô ta có vẻ đặc biệt yếu đuối.

Mạc Thiên Thiên đứng ở cửa còn Mạc U Bình đứng ngoài, hai người nhìn nhau, Mạc U Bình cắn môi rồi cúi đầu xuống.

Nhìn như cô vợ nhỏ bị ức hϊếp.

“Mời vào” giọng nói Mạc Thiên Thiên dịu đi một chút.

Chỗ ở của cô không lớn, ngôi nhà của gia đình nhà họ Lâm có phong cách cổ điển, rất nhiều phòng, nhưng Lâm Vãn Tình không muốn cô sống tốt, nên chỉ cho cô ở trong căn phòng nhỏ này.

Cách bài trí trong phòng này không có gì thay đổi, vì Lâm Vãn Tình không cho người dọn dẹp.

Phòng ở vẫn vậy, Mạc U Bình đi vào không nói một lời rồi sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Mạc Thiên Thiên nhìn điện thoại thấy đã 1h50, không còn nhiều thời gian, phải mất 30 phút để đến nơi, cô còn nhiều nhất là 10 phút.

“Cô có chuyện gì?”

Mạc U Bình lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì, chỉ có chút khó chịu khi cha đến thuyết phục cô. Từ bé đến lớn cô chỉ động tâm một lần duy nhất với Sở Tuấn Ngạn.

Khi còn bé, cô rất hay đọc các câu chuyện về công chúa và hoàng tử, cô cảm thấy những người như họ sẽ nắm tay nhau trong vô vàn hạnh phúc và cùng nhau đi đến cuối đời.

Nhưng không ngờ rằng cái kết lại không có hậu, Sở Tuấn Ngạn đã vứt bỏ cô. Thậm chí còn không có lý do nào khác, chỉ là anh ấy chưa muốn kết hôn.

Cô không thể nói chuyện này với cha mẹ mình mà chỉ có thể nói với những người khác.

Nhưng ngay cả một người bạn tốt nhất cũng không có. Trước đây dù vô tình hay cố ý cô luôn tỏ ra trước mặt người khác rằng mối quan hệ giữa cô và Sở Tuấn Ngạn đang rất tốt. Nếu bây giờ bọn họ biết được chuyện này chắc chắn sẽ cảm thấy rất hả hê.

Cô chỉ muốn nói cho Mạc Thiên Thiên biết vì cô biết người em gái này của mình không nhiều chuyện, nên chắc chắn sẽ không nói cho mọi người biết.

“Thiên Thiên, cô biết không? Tôi thích một người đàn ông rất lâu rồi, khi ở bên anh ấy tôi rất hạnh phúc, anh ấy đối với tôi rất tốt, rất dịu dàng, cách đây không lâu còn chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho tôi, chúng tôi quen nhau đã 5 năm, tôi sẵn sàng trở thành vợ của anh ấy, nhưng tại sao anh ấy lại bỏ rơi tôi?

Mạc U Bình càng nói nước mắt lại càng rơi xuống, Mạc Thiên Thiên đưa cô một chiếc khăn tay.

Càng nghe Mạc U Bình nói, Mạc Thiên Thiên lại càng cảm thấy Sở Tuấn Ngạn cũng không phải chơi đùa, chỉ là cô ta đã nghĩ sai về nó, thậm chí có thể là tưởng tượng của cô ta.

Mạc U Bình vừa khóc vừa nói cảm ơn, tiếp tục nói: “ Thiên Thiên, tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi thực sự không muốn, cô nghĩ tôi phải làm gì bây giờ?”

Có những người phụ nữ thật ngốc nghếch, rõ ràng anh ta đã không quan tâm đến cô. Lấy hiện tại mà nói thì với gia thế nhà họ Lâm, Mạc U Bình cũng có thể xem như một bạch phú mỹ, không cần thiết phải do dự như thế.

Mạc Thiên Thiên thở dài, cảm thấy đôi khi những thứ thuộc về tình yêu thật khó hiểu.

“Cô có chắc rằng anh ta yêu cô? Cô nói hai người bên nhau đã nhiều năm, cô có cảm nhận được nó?” Bằng trực giác, cô cảm thấy người đàn ông đó không hề yêu Mạc U Bình, có thể chỉ vì mục đích nào đó mà hai người họ mới ở bên nhau lâu như vậy.

“Tôi không biết, nhưng anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, tôi nghĩ anh ấy yêu tôi. Tôi biết anh ấy không muốn kết hôn sớm, lẽ ra tôi không nên nghe theo lời mẹ mà ép buộc anh ấy, tôi phải đi tìm anh ấy để nói cho rõ, cô nghĩ chúng tôi có thể quay lại với nhau không?”

Mạc U Bình nhìn cô đầy mong đợi, trong đầu cô lập tức xuất hiện dấu ba chấm, cô thực sự nghi ngờ Mạc U Bình là do Lâm Vãn Tình sinh? Lâm Vãn Tình có một khuôn mắt sắc sảo, sao Mạc U Bình lại có vẻ ngốc nghếch ngây thơ thế này. Người ta rõ ràng đã không cần nữa, mình lại còn tự động dâng lên tìm ngược, có đáng không?

Mạc Thiên Thiên đưa ra câu trả lời thích hợp: “Thực ra, có thể anh ta không yêu cô nhiều như cô tưởng.”

Mắt Mạc U Bình lóe lên ánh sáng, não trở nên linh động.

“Đúng, anh ấy nhất định yêu tôi.” Mạc U Bình giữ chặt tay Mạc Thiên Thiên, cảm thấy tràn đầy sức mạnh, một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt, cả người đột ngột thay đổi.

“Thiên Thiên, cảm ơn cô, tôi biết anh ấy yêu tôi, cô nói đúng!”

Mạc Thiên Thiên: “………”

Cô phát hiện, mạch não cô và Mạc U Bình không cùng tuyến.

Nhìn cô ta phấn chấn hơn trước, cô lập tức nói: “Buổi chiều tôi có cuộc phỏng vấn, tôi đi trước.”

“Được a” Mạc U Bình cười ngọt ngào với cô.

Vẻ mặt cô có chút không tự nhiên, nhưng cũng mỉm cười đáp lại.

Lúc cô đi ra ngoài đã là 2h, may mắn có thể đến đúng giờ, nhưng không ngờ trên đường đi lại bị kẹt xe.

Lúc cô xuống xe đã 3h, kẹt xe nửa tiếng.

Phải nói rằng tập đoàn Sở thị rất lộng lẫy, thiết kế độc đáo, tầng trên cùng có hình chóp.

Tòa nhà cao hơn 200m, có ba mươi đến bốn mươi tầng, tuy nhiên tầng trên cùng đã chiếm hơn 50m, toàn bộ tòa nhà trông giống như trung tâm thương mại ở New York, bên ngoài lại pha trộn giữa phong cách phương đông và phương tây, thật độc đáo.

Tòa nhà là sự tích hợp giữa văn phòng, dịch vụ ăn uống, giải trí, khách sạn 5 sao. Tất cả đều thuộc Sở thị.

Mạc Thiên Thiên chạy đến thang máy, cửa thang máy đang mở, có hai người đàn ông đi vào.

“Chờ chút” cô chạy vào ngay lập tức và nhấn nút tầng 12.

Chậm chút nữa là thang máy đóng lại rồi, may là trong thang máy chỉ có hai người.

Cô không để ý hai người họ trông như thế nào mà xoay người sửa lại chiếc váy đang mặc trên người.

Trang điểm có chút nhạt, sau khi chỉnh sửa lại chiếc váy, cô soi gương và dặm lại phấn.

Đông Phương Húc Nghiêu xem rất thích thú, anh không nhận ra cô là người mà 5 năm trước Sở Tuấn Ngạn kêu anh điều tra. Do Mạc Thiên Thiên bây giờ trông thời trang và có chút giống người phương tây, đồng thời cũng toát lên khí chất trí tuệ, nếu không phải do cô đang vội thì ngay từ ánh mắt đầu tiên bạn sẽ cho rằng đây là một quý cô, lúc nãy nhìn cô có chút hung dữ nhưng lại cảm thấy rất đáng yêu.

Sở Tuấn Ngạn đứng kế bên Đông Phương Húc Nghiêu, ngay từ lúc cô bước vào thang máy thì khóe môi có chút co rút.

Cô ấy đang làm gì ở đây?

Không nghe nói trong số khách hàng hôm nay có ai tên Mạc Thiên Thiên? Anh nhìn xuống và thấy xấp hồ sơ trên tay cô nhìn giống như hồ sơ xin việc, lẽ nào hôm nay cô đến đây để phỏng vấn?

Đôi mắt của Sở Tuấn Ngạn không khỏi tối sầm lại, cô ấy đang muốn làm gì đây?

Sở Tuấn Ngạn căn bản không biết Mạc Thiên Thiên không biết anh, theo anh thì Mạc U Bình đăng bức ảnh cùng với Mạc Thiên Thiên trên Weibo, điều này cho thấy hai người họ có mối quan hệ tốt, mấy năm gần đây khi đi chung với Mạc U Bình thì cô ta cũng có nhắc đến Mạc Thiên Thiên.

Vì thế chắc chắn cô ấy cố ý đến đây!

Anh đã sớm biết chuyện xảy ra năm đó, có vẻ như không phải là trùng hợp, anh nghĩ cô sẽ trở lại, nhưng không ngờ là phải đợi 5 năm.

Ding dong, tiếng chuông thang máy vang lên, cửa mở ra.

Mạc Thiên Thiên vội vàng đóng lại hộp phấn và cất bước ra ngoài.

Khóe miệng Đông Phương Húc Nghiêu cong lên, vỗ vai Sở Tuấn Ngạn nói: “Ngạn, có người như vậy trong công ty của cậu hả? Cậu thấy cô ấy có thú vị không?”

“Phải không?” Sở Tuấn Ngạn lạnh lùng cất tiếng làm người nghe cảm thấy rùng mình một cách khó giải thích.

Đông Phương Húc Nghiêu nhún vai, không cần như vậy a.

Sở Tuấn Ngạn bước ra khỏi thang máy, văn phòng của anh cũng nằm ở tầng 12, nhìn thấy cô bước đến phòng nhân sự thì trên mặt nở một nụ cười giễu cợt.

Người phỏng vấn vừa kết thúc, sau cuộc nói chuyện thì vị trí thư ký gần như đã chọn được ứng viên.

Lúc này, Mạc Thiên Thiên vội chạy đến gõ cửa, tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý về cô.

Mạc Thiên Thiên có chút lúng túng, nhưng vẫn đứng thẳng lên.

“Xin chào, tôi đến đây để tham gia phỏng vấn!”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng người đàn ông trung niên lên tiếng: “Bạn đã đến muộn, chúng tôi đã kết thúc phỏng vấn.”

“Tôi…..”

Mạc Thiên Thiên muốn nói thêm vài lời.

Ngay lúc đó người phỏng vấn nhận được một cuộc điện thoại, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy.

“Vâng, được được”

Trong lúc nghe điện thoại thái độ của người này vô cùng cung kính, ánh mắt nhìn Mạc Thiên Thiên có chút thay đổi.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, thực ra cô muốn nói là ngoài vị trí thư ký chủ tịch thì cô cũng có thể làm những công việc khác.

Không hẳn là cô muốn làm ở Sở thị, mục đích chính là để đón con trai trở về.

Sau khi người đàn ông kết thúc cuộc gọi, cô hỏi lại: “Các vị, thấy có thể……”

“Cô Mạc phải không?” Người đàn ông đứng lên:

“Cô không cần phỏng vấn, chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô, cô hoàn toàn phù hợp với vị trí thư ký chủ tịch. Ngày mai cô hãy đến nhận việc.”

Mạc Thiên Thiên hoang mang, còn mọi người thì sững sờ, vừa rồi rõ ràng đã chọn được người phù hợp.

Cô và mọi người không hiểu gì cả.

Nhưng cuối cùng cô đã nhận được công việc thư ký chủ tịch, cô không cảm thấy vui mừng một chút nào mà chỉ thấy nghi ngờ.

Người phỏng vấn đã đích thân mở cửa và tiễn cô đi một cách lịch thiệp.

Chờ đến khi Mạc Thiên Thiên đi khuất, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của đồng nghiệp, người đàn ông lấy khăn ra lau mồ hôi và nói: “Là mệnh lệnh của chủ tịch”

Bỗng chốc mọi người tỉnh ngộ.