Chương 27: Xả thân bảo vệ em!

“Cha”

Bây giờ hiện trường vô cùng hỗn loạn, Đông Phương Húc Nghiêu không thể nào lo được nhiều như vậy, hắn choàng tay ôm lấy cha mình định chạy ra ngoài, nhưng bị chặn lại bởi cái xác của người đàn ông uống rượu.

“Nếu ngươi đi thêm một bước, ta sẽ gϊếŧ chết ả đàn bà kia!”

Người đàn ông dùng súng chĩa vào Sở đại tiểu thư..

Sở tiểu thư hiện tại bình tĩnh lại, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông mình từng quen biết nói:

“Ngươi thật là một người có bản lĩnh a! Một người đàn ông không sợ người khác chê cười! Hừ, làm ra một ít thủ đoạn như vậy!”

Nói xong chỉ thấy dáng vẻ người đàn ông càng trở nên dữ tợn.

Người đàn ông cười thô bỉ nói:

“Ta chính là như vậy đấy! Vậy thì thế nào! Ha ha, ngược lại là cô hãy chóng mắt lên xem tôi có thể gϊếŧ chết cô hay không! Cô chớ kiêu ngạo!”

Sở Tuấn Ngạn ánh mắt lạnh băng nhìn người đàn ông mất lý trí, sau đó đem ánh mắt chuyển qua Mạc Thiên Thiên, ánh mắt cô hiện tại bình tĩnh hơn trước rất nhiều, giống như là đã tỉnh táo lại vậy.

Sở Tuấn Ngạn ngược lại yên tâm, anh nhìn chằm chằm về hướng người đàn ông hành động, bây giờ sự chú ý của người đàn ông đang tập trung trên hai người kia, mà thân thủ của hắn rất ổn định, hẳn là đã trải qua huấn luyện một thời gian, điều này rất khó.

Điện thoại Sở Tuấn Ngạn bắt đầu chấn động, anh cảm thấy đầu ngón tay run lên, một con dao của quân đội Thụy Sĩ , thật không tệ!

Rất tốt, bây giờ anh ngược lại có phần nắm chắc, nhưng đúng lúc này có chuyện phát sinh, sau lưng Đông Phương Húc Nghiêu không biết ở đâu chui ra một đám người.

Những người đó trong tay cầm súng và càng lúc càng đông hơn, trên tay bọn họ bây giờ không những không có vũ khí, mà còn gặp khó khăn không thể tự thoát khỏi, Sở Tuấn Ngạn lúc nào gặp qua khốn cảnh như vậy, anh đương nhiên rất đau đầu.

Đứa bé không đến, anh nếu hành động hấp tấp, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt! Anh nghĩ đến đó ánh mắt run lên, khóe miệng cong lên lạnh lùng.

Đông Phương Húc Nghĩa nhìn thấy Sở Tuấn Ngạn lạnh lùng cười, hắn cảm thấy chán ghét không diễn tả được, hắn lớn tiếng la hét:

“Người bên kia, có phải hay không là người của Đông Phương gia, tại sao không lăn đi! Là sợ đến nỗi không nhúc nhích được? Hừ!”

Sở Tuấn Ngạn không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn, Mạc Thiên Thiên ở trong ngực người đàn ông, bởi vì bị siết chặt mà có chút không thoải mái mà vặn cổ.

Người đàn ông thấp giọng cười:

“Ha ha ha! Ngươi yên tâm, ta sẽ cho các người chết thật êm đềm, nhất định để cho các người an tâm mà chết đi, sẽ không mang lại đau đớn cho các người!”

Nói xong Đông Phương Húc Nghĩa đem họng súng chỉ hướng Đông Phương Húc Nghiêu.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, chỉ nhìn thấy Sở Tuấn Ngạn đem dao nhỏ cầm trong tay ném chính xác vào hổ khẩu của người đàn ông, hắn cả kinh, vội vàng hất tay, sự việc lúc này xảy ra biến chuyển.

Một đám người mặc vest đên phá cửa vào đem những người bên cạnh Đông Phương Húc Nghiêu chế trụ, Mạc Thiên Thiên muốn thoát khỏi trói buộc của người đàn ông, nhưng sức nàng quá nhỏ, không thể thoát ra được.

Người đàn ông nhịn đau đem dao nhỏ rút ra, gắt gao đè lên động mạch cổ của Mạc Thiên Thiên, chỉ cần cô động một cái da sẽ bị cắt ra, máu từ từ chảy xuống.

Sở Tuấn Ngạn nhìn động tác tay của người đàn ông trong lòng run rẩy gầm lên: “Ngươi đừng làm hại cô ấy!”

Đông Phương Húc Nghĩa cười vô cùng tàn nhẫn nói: “Thì ra là ngươi muốn cô ta! A a, ngược lại bây giờ ta muốn thay đổi chủ ý, nếu ta đem dao cắt trên mặt cô ta, thật không biết ngươi sẽ như thế nào đâu!”

Vừa nói người đàn ông vừa đem tay mình đè trên mặt cô, muốn bót nát gương mặt của cô.

“Ngươi buông tay! Tôi đến làm con tin, tôi so với cô ấy càng đảm bảo hơn, ngươi có thể an toàn chạy khỏi đây! Tôi bảo đảm.!”

Sở Tuấn Ngạn tiến lên phía trước, đem vest cởi ra chỉ để lại áo sơ mi, sau đó theo hướng người đàn ông vững bước đi đến.

Người đàn ông lạnh lùng châm chọc:

“Ngươi cho ta là người ngu sao, người là một người đàn ông, tự nhiên không có quyền tự do như cô ta, nếu ngươi đem tay mình phế đi, trái lại ta có thể suy tính một chút.”

Người đàn ông nhìn Sở Tuấn Ngạn bằng ánh mắt hưng phấn, giống như đang đoán xem anh sẽ làm thế nào, Sở Tuấn Ngạn hiện tại sứt đầu mẻ trán, anh nhìn Mạc Thiên Thiên bị thương thì không còn lo nghĩ nhiều như vậy.

Người đàn ông lạnh lùng cười nhìn Sở Tuấn Ngạn, chỉ thấy Sở Tuấn Ngạn lấy một con dao trên bàn dùng tay trái chính xác đâm thủng bàn tay phải, máu lập tức chảy ra, Sở Tuấn Ngạn cắn răng cố nén đau đớn đem dao rút ra cười nói: “Bây giờ có thể đi.”

Sở Tuấn Ngạn sắc mặt tái nhợt làm trong lòng Mạc Thiên Thiên run lên, đó là loại cảm giác gì chứ? Anh ta tại sao phải liều lĩnh tới cứu mình? Thật là ngốc tử!

Sở Tuấn Ngạn bị người đàn ông chế trụ, Mạc Thiên Thiên lấy tay che vết thương trên cổ, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, Sở Tuấn Ngạn thấy cô nhìn mình, ngược lại cau mày nói: “Nhanh đem vết thương thương xử lý một chút…Ngơ ra đấy làm gì!”

Vừa dứt lời bụng anh đau xót, do Đông Phương Húc Nghĩa dùng cùi trỏ đánh, Mạc Thiên Thiên che cổ mình, nhìn anh cùng người đàn ông kia đi ra ngoài.

Trong lòng không biết là tư vị gì, dù sao cũng không dễ chịu, nhưng mọi chuyện phát sinh đột ngột, không để cho cô biết phản ứng làm sao chỉ có thể cùng Đông Phương Húc Nghiêu lên xe cứu thương, nhưng trong lòng rất là lo lắng cho an nguy của Sở Tuấn Ngạn.

“Đông Phương! Tôi muốn xuống xe!” Mạc Thiên Thiên xử lý sơ qua vết thương một chút, sau đó nhìn qua Đông Phương Húc Nghiêu và Sở tiểu thư, vừa nói vừa bước xuống xe, nhưng bị Đông Phương Húc Nghiêu kéo cổ tay lại.

“Cô đi tìm Tuấn Ngạn? Cậu ấy cũng không phải người đơn giản như vậy, coi như cô đã biết, thì nhất định cũng phải quay lại tìm cậu ấy sao? Trả lời tôi!”

Nhất thời Mạc Thiên Thiên không phản ứng kịp, không biết làm sao chỉ ngây ra tại đó.

“Đông Phương…” cô nhỏ giọng nói, cặp mắt xinh đẹp không tự chủ nhìn về phía Sở tiểu thư, nhưng Sở tiểu thư không thừa tinh lực để trên người cô, chỉ thấy Sở tiểu thư mím môi không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tình cảnh lúc này có chút kỳ lạ, Mạc Thiên Thiên cười nhẹ một tiếng, đem tay Đông Phương Húc Nghiêu kéo ra, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo nụ cười, làm cho Đông Phương Húc Nghiêu ngây ngẩn, chỉ ngơ ngác nhìn cô, không nói gì cả.

“Cảm ơn ý tốt của anh, cho dù Sở Tuấn Ngạn có thân phận gì, cũng sẽ không thể cản tôi đi nhìn anh ấy, dù gì anh ấy cũng là cấp trên của tôi, bởi vì tôi mà bị thương, cho nên tôi có nghĩa vụ quan tâm anh ấy!” Sau khi nói xong chỉ nhìn thấy cô nhảy từ trên xe cứu thương xuống.

Cô chạy theo hướng của Sở Tuấn Ngạn, vết thương trên cổ không tổn hại đến động mạch, nhưng vẫn rất đau, giọng cô vẫn bình thường, trên người mặc lễ phục, cùng bộ dạng chật vật hiện tại không ăn khớp với nhau.

Cô nhìn thấy phía xa là người đàn ông đang nắm chặt bả vai Sở Tuấn Ngạn, dao kề trên động mạch cổ của anh, trong lòng Mạc Thiên Thiên lo lắng.

Cô bỗng nhanh trí nhìn thấy người đàn ông đang đạp lên một sợi dây, nếu dùng sức kéo sợi dây một cái, đồ bị buộc trên dây bên cạnh sẽ rơi ra, như vậy sẽ va vào đàu của hắn, nhưng nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì sẽ đập vào đầu Sở Tuấn Ngạn.

Đến lúc đó mọi chuyện lại không xong, tay kéo dây của cô dừng lại, chỉ nhìn thấy cảnh sát đang bao vậy bên ngoài, mà đám người mặc vest đen xông vào lúc nãy thì không thấy đâu, chỉ có thể nhìn thấy hai người ở chính giữa.

Cảnh sát ở một bên lớn tiếng: “Mau giao ra con tin! Giao ra con tin! Anh đã bị bao vậy! Mau giao ra con tin!”

Đáng chết! Trong lòng Đông Phương Húc Nghĩa thầm nghĩ không ổn, nghĩ muốn lao ra, sẽ có cơ hội chạy trốn, bây giờ thì không kịp rồi! Đều cho thằng đàn ông này!

Ánh mắt hắn tối sầm xuống, đem dao cầm trong tay, đâm vào ngực Sở Tuấn Ngạn xả giận, máu tươi phun ra ngoài, Mạc Thiên Thiên kinh hô thành tiếng.

Chỉ nhìn thấy Đông Phương Húc Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt rất tàn bạo, Mạc Thiên Thiên nhìn Sở Tuấn Ngạn gục đầu, không biết phải làm gì bây giờ.

Nhưng chỉ nhìn thấy tay trái Sở Tuấn Ngạn ngân quang chợt lóe, sau đó Đông Phương Húc Nghĩa thẳng tắp ngã xuống, Sở Tuấn Ngạn cùng lúc ngã xuống đất, bởi vì quá nhanh nên không ai biết chuyện gì xảy ra.

Mạc Thiên Thiên chạy đến bên người Sở Tuấn Ngạn, nhìn người đàn ông ngã xuống bên cạnh anh, cặp mắt trợn trắng, miệng sủi bọt, toàn thân co quắp trông như bị trúng độc.

Cô băng bó sơ vết thương bên tay phải của anh, đem anh đỡ dậy, đâm đầu đi về hướng cục trưởng đang nhìn Sở Tuấn Ngạn với vẻ mặt nịnh hót.

“Sở tiên sinh, hiện tại anh bị thương, trước tiên cứ đi bệnh viện, tôi sẽ phái người đến lấy khẩu cung sau, đã để anh bị kinh hãi.”

Hắn vừa dứt lời đã để cho một anh cảnh sát lái xe đến đưa hai người đi bệnh viện, mặc dù Sở Tuấn Ngạn ở thành phố A rất nổi tiếng, nhưng đường đường là cục trưởng cục cảnh sát lại đối với anh như vậy thật làm cho người ta ngạc nhiên.

Mạc Thiên Thiên nhìn vết dao trên ngực anh, trong mắt có chút chua xót, nắm thật chật bàn tay trái không bị thương của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh…Tuấn Ngạn, em không biết nên làm gì để báo đáp anh.”

Mạc Thiên Thiên trước kia sống cùng với mẹ, vẫn luôn có người ức hϊếp hai mẹ con cô, cô cũng chỉ có thế cố gắng sống, tai nạn hôm nay, cô vốn cho là mình sẽ không còn sống nữa, nhưng không ngờ rằng anh lại cứu cô, cô quả thật rất cảm động.

Sở Tuấn Ngạn mở nụ cười xấu xa: “Muốn lấy thân báo đáp? Em muốn lấy thân báo đáp anh, anh trái lại rất vui vẻ.”

Mạc Thiên Thiên tức giận, anh đã thành bộ dạng như vậy còn làm ra vẻ trêu đùa cô, anh rốt cuộc có trái tim không a!

Hai mắt cô ngấn lệ, trợn mắt trừng anh nói: “Anh đủ rồi, đừng nói nữa!”

Sau đó dữ tợn, tức giận nói:

“Tại sao lại làm như vậy vì em? Tại sao? Em là cái gì của anh sao? Anh dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì vì em làm những chuyện này chứ! Anh cho là anh là ai đây! Em không là gì của anh cả! Tại sao đối với em tốt như vậy! Tại sao! Nếu anh chết... Sau này cũng sẽ không có ai đối xử tốt với em như vậy, Sở Tuấn Ngạn! Anh rốt cuộc, tại sao..."

Mạc Thiên Thiên còn chưa nói hết, miệng liền bị chặn lại, cô ngẩn ra, nhìn Sở Tuấn Ngạn đang nhắm mắt trước mặt, không biết tại sao lại không muốn tránh.

Mạc Thiên Thiên đỏ mặt nhìn Sở Tuấn Ngạn đang ngủ trên giường bệnh, trong lòng không nói được cảm giác gì, nói không cảm động là giả, cô đã biết được tâm ý của mình, thì ra cô cũng quan tâm anh như vậy.

Nghe được tin Sở Tuấn Ngạn bị thương, Vu Mỹ Hà vội vã nói thím Trương nấu cháo gà mang đến bệnh viện chăm sóc con trai, nhìn con trai nằm trên giường bệnh bà cực kỳ đau lòng.

Mặc dù con bà trước kia cũng từng bị thương, nhưng là do huấn luyện võ thuật, tập bắn vô tình bị thương chứ không phải do người khác gây ra.

“Thiên Thiên, cháu không sao chứ! Nhìn vết thương trên cổ cháu làm cô thật đau lòng a, tới đây ngồi xuống, đây là cháo gà, lúc đang nóng nên uống nhanh, có hay không bị dọa sợ!”Vu Mỹ Hà vốn xe Mạc Thiên Thiên coi như con dâu, bây giờ thấy dáng vẻ đáng thương này lại càng đau lòng.

Bà vỗ vai cô, đem cô ôm vào lòng, mang lại cảm giác ấm áp như người mẹ làm cô rất cả động, thật giống như mẹ cô đang ôm cô vậy, cảm giác ấm áp và thân thiết.

Đang là đêm khuya, Vu Mỹ Hà để chú Trương lái xe đưa cô về nghỉ trước, còn bà ở lại chăm sóc con trai, Mạc Thiên Thiên cũng không từ chối, ngồi lên xe chú Trương quay về Mạc gia, mới vừa vào cửa đã bị Mạc Dương gọi lại.