Chương 25

Một bên khác, Mạc Thiên Thiên vội vàng quay về công ty, Sở Tuấn Ngạn có chút không vui cau mày nói:

"Tại sao lại muộn như vậy. Sau này nên về sớm một chút!"

Mạc Thiên Thiên cũng biết bản thân cô và Vu Mỹ Hà trò chuyện đã rất lâu, gật đầu cởϊ áσ khoác. Bộ phận hậu cần đã mang quần áo và chuyên gia trang điểm tới rồi, chỉ thiếu mỗi một mình Mạc Thiên Thiên là bọn họ có thể bắt đầu làm việc, Mạc Thiên

Thiên tự mình thay đồ, đó là một bộ váy dạ hội màu hồng phấn, nhìn vào không chỉ khiến người ta cảm thấy yêu kiều mà còn rất quyến rũ. Cặp đùi thon gọn nửa ẩn nửa hiện, có một loại ý vị khó nói ra, Mạc Thiên Thiên bị nhóm người đó giày vò rất lâu mới có thể chuẩn bị xong.

Mà bác Trương cũng vừa mới tới, bác Trương Đã nhìn thấy Sở Tuấn Ngạn từ nhỏ lớn lên, đối với Mạc Thiên Thiên cũng rất vừa ý, nhìn người trước tiên là nhìn đôi mắt, ông nhìn trong đôi mắt to của Mạc Thiên Thiên không có toan tính, là một loại thẳng thắn đáng yêu, người phụ nữ như này luôn luôn không thể xấu xa được! Bác Trương theo sự sắp xếp của phu nhân mang dây chuyền đưa lại cho Sở Tuấn Ngạn , nói với Sở Tuấn Ngạn:

"Thiếu gia một cô gái tốt hiếm có như vậy , cậu nên trân quý thật tốt, người phụ nữ như thế này hiện nay rất ít, đây là phu nhân mang tới, nói là để cậu tự mình giải quyết!"

Sở Tuấn Ngạn lấy dây chuyền đặt vào trong tay, nhìn một chút rồi anh cảm thấy hơi lưỡng lự, anh đã hiểu ý tứ của mẹ, hiện tại dường như quyền quyết định lại trở về trong tay của mình, nếu như anh mang sợi dây chuyền này đeo lên cổ của Mạc Thiên Thiên, thì biểu thị bản thân đã quyết định mang Mạc Thiên Thiên xem như vợ chưa cưới của mình rồi.

Bởi vì anh từ nhỏ đã nghe mẹ nói qua, sợi dây chuyền này là vật gia truyền của con dâu nhà họ Sở, Đến đời của anh, mẹ của anh bởi vì bảo quản rất lâu mà vẫn chưa được thấy nó, hiện tại nếu như mẹ đã cho phép rồi, ngược lại anh lại cảm thấy khá sầu muộn.

Trước đây không biết người phụ nữ đó tiếp cận mình vì mục đích gì, nhưng hiện tại bản thân đối với cô đã có tình cảm lại khiến anh đau đầu không thôi, người phụ nữ này, rốt cuộc em muốn gì ? Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi không phải tốt sao? Anh nhìn sợi dây chuyền rồi ra quyết định....

Trong vũ hội của nhà Đông Phương, ly rượu giao nhau, các quý bà quý cô ưu nhã uống rượu và trò chuyện, nhìn vào thì nơi này là một địa điểm tụ họp của những người cao quý mà bản thân cùng với bọn họ có nhiều điều không ăn khớp, Mạc Thiên Thiên nghĩ trong lòng.

Cô vừa bị Sở Tuấn Ngạn mang tới liền khiến người khác loá mắt, một thân váy vũ hội được thiết kế như một bông hoa khiến đôi chân thon dài của cô ấy hiện ra hoàn toàn, vòng eo thon thả được thắt chặt tăng thêm vẻ nhẹ nhàng. Vốn dĩ dáng người mảnh mai nhưng đôi thỏ ngọc chắc nịch khiến những người phụ nữ khác ngưỡng mộ không thôi cùng với thiết kế đường ống, khiến đường rãnh hiện thêm sâu làm người người nghĩ ngợi xa xôi.

Mạc Thiên Thiên mỉm cười với những người xa lạ tới chào hỏi, trên cổ của cô đeo một chiếc vòng kim cương dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng phi thường chói mắt, người chỉ cần có một chút hiểu biết nhìn thấy chiếc vòng liền kinh ngạc, sau đó liền tới gần cô để nịnh nọt lấy lòng. Trong khi Sở Tuấn Ngạn cùng với người ở bên cạnh nói chuyện, cô chầm chậm đi dạo chỉ thấy thiết kế của đại sảnh vũ hội này, cảm thấy lẩm lại khác thường.

" Là Thiên Thiên sao?"

Không biết là từ lúc nào Sở đại tiểu thư đã đứng bên cạnh cô, thân mặc một chiếc đầm vũ hội đỏ, Sở đại tiểu thư dáng người mảnh mai tự nhiên cao hơn cô nữa cái đầu, Sở Đại tiểu thư hôm nay trang điểm nổi bật, khiến cô cả người đều mang cảm giác như một nữ vương khiến người khác chỉ có thể ngưỡng mộ, trên tai của cô mang một đôi bông tai đá bảo ngọc, khuôn mặt xinh xắn làm nổi lên vẻ thanh lịch cao quý, nhưng lại không phải loại kiêu ngạo.

Hiện tại bọn họ đứng chung ngược lại khiến người khác cảm thấy đôi mắt sáng lên, sự kết hợp của mỹ nữ luôn luôn được người ta đón nhận mà, Mạc Thiên Thiên quay đầu lại, thấy Sở tiểu thư cười nói lễ phép:

" Ừ, hôm nay đại tiểu thư thật xinh đẹp!"

Lời nói này của Mạc Thiên Thiên là đáy lòng, hôm nay nhìn trang điểm của Sở tiểu thương đích thực khiến cô sáng mắt, thật sự là quá xinh đẹp rồi.

Sở đại tiểu thư tự nhiên là biết Mạc Thiên Thiên không phải là lời nịnh hót, nụ cười hơi nhếch lên rất gợi cảm, cô trước đây không quá chú ý đến người con gái này, nhưng hôm nay thì lại không như vậy, bởi vì cô nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương của mẹ. Nhìn dáng vẻ, mẹ là đã chấp nhận cô ấy rồi, vậy thì bản thân cũng không tiện nói nhiều lời.

Khi tới đây bản thân cô luôn bí mật quan sát, là một người phụ nữ không tồi. Người phụ nữ như này cũng rất giống với người em trai ưu tú của cô!

Sở Đại tiểu thư Khoé miệng nhếch lên nói một câu:

" Sợi dây kim cương này cùng với cô rất hợp. Sau này giữ nó thật tốt nhé." Mạc Thiên Thiên sững sờ vội vàng giải thích.

" Đây chỉ là tôi mượn để đeo, sau này phải trả lại!"

Khuôn mặt cô đỏ lên vì quẫn bách, như cố hết sức để giải thích một điều gì đó.

Sở Đại tiểu thư cười cười dùng ngón tay búng trán Mạc Thiên Thiên nghe một tiếng,

Mạc Thiên Thiên làm sao có thể biết Sở Đại tiểu thư có thể như này? Cô ngạc nhiên ôm đầu, có chút đau.

Sở đại tiểu thư cười nói:

" Cô như vậy đeo nó lên rồi sau này thì đừng nghĩ đến việc có thể bỏ xuống, nếu như dám bỏ xuống tôi có thể tiếp tục"

Là giáo huấn cô đó! Câu nói này rất có tính đe doạ, trong lời nói Sở đại tiểu thư rất là chân thật. Mạc Thiên Thiên lại vẫn chưa hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ nghiêng đầu hơi trầm ngâm, khiến Sở đại tiểu thư buồn cười:

"Cô bé ngốc, nếu như em trai của tôi bắt nạt cô thì phải làm sao đây." Cô ấy thì thầm bên tai cô cười nhẹ rồi thì thầm.

Mạc Thiên Thiên nghe Sở đại tiểu thư nói xong liền bật cười một tiếng, cô mở đôi mắt có chút không tin mà nói:

" Thật vậy sao? Tôi lại không tin lắm!"

Nói xong lại cười khúc khích.

Sở Tuấn Ngạn nhìn thấy chị gái và cô thư ký nhỏ của mình đang cùng đứng nói cười, trong lòng cảm thấy rất dịu dàng, anh sẽ không phải lo lắng Mạc Thiên Thiên cùng những người ở đây có hay không thể hòa hợp, mà có thể chuyên tâm xã giao với chủ tịch quản trị của các tập đoàn lớn khác.

Rất nhanh chủ tiệc của nhà Đông Phương, Đông Phương lão tiên sinh bước ra, Đông Phương lão tiên sinh tuổi đã cao, ông mặc một bộ trang phục thời đường, trông rất trang trọng, Ông ấy tóc đã bạc trắng, so với bố mẹ của Sở Tuấn Ngạn thì lớn hơn một thế hệ. Tự nhiên sẽ rất được tôn trọng, Đông Phương Húc Nghiêu là con trai út của ông, cũng là đứa con trai được cưng chiều nhất, hôm nay ở khí sắc của ông rất tốt, ông đã đứng trên vị trí cao khiến tất cả mọi người đều tập trung vào ông, ông tự nhiên ho một tiếng.

"Các vị khách quý, cảm tạ các vị đã đến buổi tiệc của nhà Đông Phương chúng tôi để làm khách, lão già tôi làm buổi tiệc này cũng không phải có mục đích gì, buổi tiệc này chủ yếu có ba việc cần thông báo!" Ông ấy hắng giọng nói, hơi nheo mắt nhìn xuống.

" Việc thứ nhất chính là tôi sẽ mang tất cả sản nghiệp của nhà Đông Phương giao cho đứa con trai nhỏ của tôi là Đông Phương Húc Nghiêu chăm lo, hy vọng mọi người có thể nể mặt của lão già này mà giúp đỡ con trai của tôi nhiều hơn, cũng xem như cùng lão già này có một đoạn tình nghĩa" Ông nói vừa dứt lời, mọi người đều bắt đầu thì thầm.

Nói là việc ông ấy mang sản nghiệp giao cho đứa con trai nhỏ quản lý thực sự là một việc vô cùng bình thường, trên Đông Phương Húc Nghiêu còn có ba người anh trai, người anh trai cả ở nước ngoài nghiên cứu luật hình sự, là theo con đường pháp luật.

Người con trai thứ hai đang ở Ý học hội họa, một lòng muốn trở thành Vincent Van Gogh... chẳng qua lão gia tử đã nói, nếu như anh ta mang tai của mình cắt bỏ thì lão gia tử sẽ mang tranh của anh đem đốt. Người con trai thứ ba...... Đó là một chủ đề kiêng kỵ, đứa con trai thứ ba đó căn bản là con riêng, hiện tại càng không phải nói, làm lão gia tử tức gần chết, đến bây giờ chỉ cần nhắc đến đứa con trai thứ ba đó thì sẽ tức nói không ra lời.

Lão gia tử nhà Đông Phương nhìn quan khách phía dưới mà nói tiếp:

"Việc thứ hai à, thực ra nên nói sớm hơn một chút, đó là con trai của tôi và con gái nhà họ Sở cuối tháng này sẽ kết hôn, hy vọng mọi người đến chúc mừng bọn nó, ông già tôi là kẻ bảo thủ, hiện tại không muốn làm lễ đính hôn hay những cái mới bây giờ, vậy nên tất cả đều sẽ tuân theo quy tắc của tổ tông mà làm"

Sau khi nói xong chỉ nhìn thấy thân tây phục áo trắng của Đông Phương Húc Nghiêu cùng Sở đại tiểu thư, hai người chầm chậm bước lên phía trước, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ làm lóa mắt người, dường như là dáng vẻ như đương nhiên là nên cùng nhau, đám đông cùng nhau vỗ tay, như lời chúc mừng.

Sở đại tiểu thư khóe mắt cong cong không nói nhìn Đông Phương Húc Nghiêu, chỉ là đôi tay nắm chặt lấy tay anh, hai người đó thực sự là quá ngọt ngào.

Sở Tuấn Ngạn bĩu môi không hài lòng, lẽ nào bản thân thực sự phải kêu thằng nhóc đó là anh rể sao, thật sự là không cam lòng, chẳng qua hắn cùng với chị gái mình, bản thân cũng đối với anh ta cũng là chúc phúc tận đáy lòng, hy vọng hai người bọn họ sẽ hạnh phúc mãi như thế này. Sở Tuấn Ngạn quay đầu lại, nhìn Mạc Thiên Thiên mà trong lòng không khỏi dịu dàng, anh nghĩ bản thân cùng Mạc Thiên Thiên sẽ cũng có thể được mọi người chúc phúc như thế này mà làm hôn lễ.

Mèo con, mèo con của anh, em rốt cuộc là đến khi nào mới có thể sẵn sàng đến trong vòng tay tôi? Sở Tuấn Ngạn xoay đầu tiếp tục vỗ tay nhiệt liệt để chúc mừng cho đôi tình nhân này.

Ở một góc nhỏ sâu nhất, có một nam nhân mặc áo khoác ra âm thầm quan sát khuôn mặt của Sở đại tiểu thư, vẻ lưu luyến trong mắt ngày càng lộ rõ. Tại sao tất cả những việc tốt thì thằng nhóc đó đều chiếm toàn bộ? Bản thân lẽ nào không nhận được sự yêu thích của Thượng đế thì đến bước đường này hay sao? Thượng đế ngài không phải nói người trên thế gian đều công bằng sao? Tất cả sự Công Bằng mà người nói nằm ở đâu? Tại sao tôi lại không thấy được!

Người đàn ông đó châm một điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu. Đôi mắt tàn nhẫn nhìn ba người trên, vừa là không cam lòng vừa thấy hận trong lòng, khiến người ta không thể hiểu nổi cảm xúc của hắn ta.

Mạc Thiên Thiên cảm thấy phía sau chuyển tới một làn khói, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông trong góc cau mày không nói gì chỉ hút thuốc, lẽ nào bảo an cũng không ngăn cản sao?

Nhưng cô không biết rằng lúc này các nhân viên bảo an đã được đưa xuống, tất cả các hồ sơ đều đã bị người đàn ông đó giả mạo. Một mối nguy hiểm vừa được kéo màn, quan khách vẫn không hề biết. Lão gia tử đứng trên biểu thị mọi người yên lặng rồi nói tiếp:

"Việc thứ ba chính là....."