Chương 24: Xâm nhập nhà họ Sở

Mạc Thiên Thiên gật đầu và bước ra ngoài, sau khi sắp xếp công việc xong, cô nhìn góc mặt của Sở Tuấn Ngạn rồi chìm vào suy nghĩ, đã mấy ngày rồi vẫn chưa thăm dò được tin tức của con trai, chẳng lẽ đã bị Sở Tuấn Ngạn phát hiện ra rồi, có thể, bây giờ anh ấy thực sự biết hết mọi chuyện rồi?

Không! Không nên như vậy, nếu tự nhiên biết mình có một đứa con lớn như vậy thì bất kỳ ai cũng không thể bình tĩnh được, nếu Sở Tuấn Ngạn biết chuyện mà vẫn bình tĩnh thì cô sẽ thực sự khâm phục anh ta.

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để có thể đi vào nhà họ Sở? Cô đang nghĩ đến vỡ đầu vì vấn đề này, cô thẫn thờ nhìn xấp tài liệu trong tay, nửa ngày rồi vẫn chưa lật một trang nào.

Trong văn phòng, Sở Tuấn Ngạn gọi điện về nhà, ngay khi điện thoại được kết nối, anh nghe thấy giọng nói trẻ con vang lên: “Alo, là chú Sở sao?”

Nghe thấy giọng nói của đứa trẻ Sở Tuấn Ngạn không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng, anh thực thích đứa trẻ này.

Nếu sau này tìm được cha mẹ của đứa trẻ này, hy vọng họ có thể đồng ý để anh giáo dục cậu bé, suy cho cùng thì người làm cha mẹ nào cũng muốn con mình tạo ra sự khác biệt, Sở Tuấn Ngạn nghĩ, điều này hình như cũng không khó.

“Xin lỗi, Aarron, tối nay chú có việc phải làm nên không thể cùng cháu ăn tối được, chú sẽ mang quà về cho cháu, cháu sẽ tha lỗi cho chú chứ?” Cậu bé Aarron nghe tin chú bận việc không về ăn cùng mình được thì có chút buồn.

Giọng nói mang theo chút tủi thân: “Dạ,…cháu biết rồi ạ, cháu sẽ nói với bà, chú Sở đừng lo lắng, còn quà thì không cần, cháu không làm được gì cả sao lại cho cháu quà?” Chỉ số IQ của Aarron từ nhỏ đã cao hơn các bạn cùng trang lứa.

Cách giáo dục của Mạc Thiên Thiên là việc tốt sẽ được nhận được quà, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một sinh viên vừa đi học vừa đi làm, không có quá nhiều tiền để có thẻ mua nhiều đồ cho con mình, cô ấy chỉ muốn cắt đứt quan hệ với gia đình, và không dùng bất cứ thứ gì họ cho cô.

Nhưng sau khi sinh ra đứa trẻ này, cô cảm nhận được thứ tình cảm gọi là máu mủ ruột thịt, vì vậy, lần này trở về cô muốn hòa nhập vào bầu không khí trong ngôi nhà này. Nhưng có vẻ cô vẫn còn đang mơ tưởng.

Người cha chỉ biết mắng cô, cô chị thì kiêu ngạo luôn nhìn cô với ánh mắt khinh thường, là cái gai trong mắt người mẹ kế.

Việc con trai cô tự ý quay về trông như một trò đùa, Mạc Thiên Thiên thở dài bất lực, cô thực sự rất nhớ con trai, không biết hiện tại con trai có sống tốt không, mặc dù cô tin vào năng lực của con trai mình, nhưng suy cho cùng thì con cô cũng chỉ là một đứa bé 4 tuổi rưỡi.

Cậu bé vẫn chưa hiểu biết quá nhiều, cô cảm thấy bất lực với hoàn cảnh con trai mình lúc này, giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh đến nhà họ Sở để xem cậu bé có ở đó không.

Bên kia, Sở Tuấn Ngạn vừa cúp điện thoại, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với cậu bé ở nhà, ngay cả khi chỉ nghe được giọng nói thì cũng biết cậu bé đang có chút không vui.

Anh nghĩ tốt hơn là nên mang về ít quà cho cậu bé, vì thế anh nhấc điện thoại lên gọi cho Mạc Thiên Thiên, cô đi vào rất nhanh, “Chủ tịch, tôi đã sắp xếp xong công việc anh bàn giao.”

Ánh mắt anh lóe lên, năng lực làm việc của người phụ nữ này rất mạnh, anh đánh giá cao năng lực của cô, nếu không có những việc xảy ra trước kia, có lẽ anh sẽ trọng dụng cô.

Hiện tại anh không muốn giữ cô ở lại, anh vẫn chưa biết cô đến công ty anh làm việc là có ý đồ gì, anh đưa cho cô địa chỉ của công ty đồ chơi và nói:

“Chút nữa cô đến địa chỉ này chọn vài món đồ chơi dành cho bé trai và gửi đến nhà tôi, sau đó quay lại cùng tôi đi dự tiệc tối, việc này cô nên làm càng sớm càng tốt.” Mạc Thiên Thiên nghe thấy anh nói muốn mua đồ chơi cho bé trai thì trong lòng có chút kích động.

Cô kìm lại sự phấn khích và nói: “ Chủ tịch, xin hỏi là anh có con trai sao?” bởi theo những gì cô biết trong những ngày này, Sở Tuấn Ngạn chưa kết hôn, không có con trai, còn con ngoài dã thú thì không biết, đúng,…..chắc chắn là con của cô!

Cô nhìn Sở Tuấn Ngạn và mong muốn nhận được câu trả lời từ anh, nhưng Sở Tuấn Ngạn chỉ liếc nhìn cô một cách bình thản: “Là con cái của họ hàng.”

Anh không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, có lẽ anh sẽ hiểu ra điều gì nếu thấy được ánh mắt đó, Mạc Thiên Thiên nghe câu trả lời của anh thì trong lòng trùng xuống.

Con cái của họ hàng a…..con của cô có ở đó hay không? Mạc Thiên Thiên lặng lẽ thu dọn đồ đạc, bước nhanh ra khỏi cửa và lái xe đi đến công ty đồ chơi.

Sở Tuấn Ngạn đưa cho cô địa chỉ của công ty đồ chơi hiện đại nhất, đồ chơi của công ty đó rất được ưa thích, mỗi món đều là độc nhất vô nhị.

Không chỉ an toàn cho bé mà còn rất thú vị, nên rất nhiều phụ huynh muốn mua cho con mình, những nhà máy sản xuất đồ chơi này không vận hành theo cách bình thường, mỗi món đồ chơi đều giới hạn 900 món trên toàn quốc, không bán nhiều hơn, vì vậy trên thị trường có rất nhiều bản sao, và rất ít bản chính.

Sở Tuấn Ngạn để cô đến đây chọn đồ chơi, điều này cho thấy Sở Tuấn Ngạn quan tâm đến Aarron như thế nào, khi cô đến nơi, cô chọn một người máy biến hình Transformer, bởi vì trước đây con cô rất muốn mua nó.

Cô đã nói với bé là khi cô về sẽ mua cho bé, hiện tại cô bị mất liên lạc với con trai mình,….cô không những không được báo nguy, còn phải tự tìm kiếm bé, thật là không dễ dàng khi nghĩ nó.

Cô đưa đồ chơi cho nhân viên gói lại, cô ôm tâm lý may mắn chạy xe lao đến nhà họ Sở, cô hy vọng mình có thể gặp được nhóc thối của mình.

Biệt thự của nhà họ Sở nằm ở khu dân cư cao cấp, người bình thường không thể tiếp cận, chỉ ai có hồ sơ đã đăng ký mới được vào.

Mạc Thiên Thiên đưa thẻ căn cước cho bảo vệ kiểm tra cẩn thận trước khi vào, trên đường vào nhìn thấy hàng cây, bụi hoa được tỉa gọn gàng làm cho cô cảm thấy vui vẻ, đến khi tới nhà họ Sở, bước chân cô dừng lại khi thấy ngôi nhà mang phong cách Châu Âu.

“ding dong” cô nhấn chuông cửa, một bác gái quay ra nhìn cô.

Cô nói chuyện một cách lịch sự: “Xin chào, chủ tịch Sở nói cháu mang quà đến, cháu có thể vào được không?”

Bác gái nhìn cô và không nói gì sau đó mở cửa.

Mạc Thiên Thiên đi dạo trong hoa viên trước biệt thự, cả hoa viên được chăm sóc rất đẹp, như được bước vào ngôi nhà trong chuyện cổ tích, những bông hồng trắng tinh, bông hoa diên vĩ xanh biếc dưới ánh mặt trời, những dây leo xanh mướt phủ kín ngôi vườn trong thật xinh đẹp.

Mạc Thiên Thiên bỏ giày ở cửa vào, nhìn bác gái và cất giày vào tủ rồi lấy ra một đôi dép lê để đi vào phòng trong.

Khi cô bước vào thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, dáng người hoàn hảo, gương mặt nhìn không đoán được tuổi thật. người ngồi trên sofa là Vu Mỹ Hà.

Vu Mỹ Hà rất tò mò khi nghe nói con trai mình cho người mang quà đến nhà, nên đã để cho cô tiến vào.

Bà ngước mắt lên và nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn cô bé này mắt bà chợt sáng lên, cô gái hẹn hò với con trai bà lần trước Mạc U Bình cũng là một cô gái có dáng người và khuôn mặt rất đẹp, nhưng khi nhìn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không biết cảm giác đó là do đâu.

Nhưng cô gái nhỏ này thì khác, ngay cả khi mặc trên người bộ đồ công sở cứng nhắc vẫn có thể làm tôn lên dáng người và làm cho nó có một vẻ quyến rũ kỳ lạ.

Vu Mỹ Hà mắt nhìn tất nhiên không thấp, bà nhìn khuôn mặt Mạc Thiên Thiên có nét ngây thơ, trong đáy mắt lại có một tia mê hoặc khó tả, nhưng nó lại không gây mâu thuẫn, trái lại càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xinh đẹp.

Con trai bà chắc thích cô gái này lắm, bà nói cô ngồi xuống trò chuyện.

Trông cô càng ngày càng thuận mắt, bà cong môi cười nói: “Trước kia ta chưa từng gặp qua cháu, là người mới đến công ty hay sao, cháu làm công việc gì?” Vu Mỹ Hà hỏi han rất nhiệt tình, làm cho Mạc Thiên Thiên cũng bị lây nhiễm và bắt đầu trò chuyện.

“Cháu vừa mới vào công ty, công việc là thư ký bên cạnh chủ tích.” Giọng Mạc Thiên Thiên trong trẻo và rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.

Thư ký? Vu Mỹ Hà biết rằng con mình luôn dùng thư ký nam, hiện tại lại đổi thành phụ nữ? Có vẻ không thích hợp với tính cách con bà cho lắm, chẳng lẽ như bà nghĩ, con bà thích cô bé này?

Nhưng như vậy cũng tốt, cô bé rất khiến người ta yêu thích, con trai bà cũng nên lập gia đình rồi, nghĩ đến việc trước đây bà hay nói con bà đi xem mắt hay hẹn hò cùng một vài cô gái nhưng đều bị từ chối làm bà lo lắng xu hướng giới tính con mình có vấn đề hay không.

Hiện tại bà không cần lo lắng nữa, con bà đã có người mình thích, tất nhiên với trách nhiệm là một người mẹ nên bà sẽ giúp con trai mình.

Hai người đã có cuộc nói chuyện rất vui vẻ, nói về chủ tịch cùng ít điều vụn vặt trong công việc, sau đó học nhìn nhau và mỉm cười, biết rằng không còn quá sớm, Mạc Thiên Thiên nói: “Cháu đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ, cảm ơn Sở phu nhân đã tiếp đón cháu nhiệt tình, chủ tịch có một bữa tiệc vào buổi tối và cần một nữ đồng hành nên cháu xin phép xin về trước.!”

Vu Mỹ Hà rất thích Mạc Thiên Thiên khi thấy cô hiểu được các phép xã giao, vì thế bà nói: “ được rồi, cháu đi chậm một chút, còn không thì để lão Trương đưa cháu đi.” Mạc Thiên Thiên lắc đầu và chào tạm biệt.

“Dạ không cần làm phiền chú Trương, cảm ơn Sở phu nhân, cháu đi trước, tạm biệt.”

Vu Mỹ Hà mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Mạc Thiên Thiên, thằng nhóc này sao lại không nói một lời gì về việc có bạn gái, làm bà đã xem một số sách về đồng tính luyến, làm thế nào để chấp nhận khi con mình như thế.

Có vẻ do bà đã sợ bóng sợ gió, cô bé vừa rồi thật sự rất được, bà rất hài lòng, bà nói bà Vương lấy cho mình sợi dây chuyền.

Bà nhẹ nhàng xử lý qua những hạt bụi trên nó, sau đó nhìn với vẻ hài lòng, không tồi, vẫn vậy, xinh đẹp! Nở một nụ cười hài lòng, để chú Trương mang sợi dây chuyền đưa đến công ty cho Sở Tuấn Ngạn kêu anh đưa cho cô bé thư ký.

Bà đang chuẩn bị bữa tối cho ba người, bà nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian có chút muộn rồi, vậy mà lão chồng của bà vẫn đòi dắt cháu trai bảo bối đi câu cá, thật không tưởng nổi.

Vu Mỹ Hà nhìn đồ chơi trên sofa và nghĩ ngợi, không chỉ hai vợ chồng bà ngay cả con trai bà cũng thích đứa bé này.

Nghĩ đến đây, bà cong khóe miệng cười, tương lai nếu con bà kết hôn với cô gái Mạc Thiên Thiên đó, mình lại có thêm một người ở bên, mọi chuyện thật là tốt.