Chương 22

Nằm ở nơi khuất nhất của thành phố Tinh Vũ là một quán cà phê rất nổi tiếng, không chỉ bởi lối trang trí đặc biệt mà còn bởi sự bí ẩn của nó. Vì ai đi vào không biết đi ra cũng không biết.

Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy, người đến người đi nhưng họ lại không hề để ý. Cũng chính vì sự bí ẩn này, đó đã trở thành nơi để đàm phán hoặc nơi các băng nhóm đánh nhau. Tuy đây không phải là kết quả mà ông chủ muốn thấy, nhưng không có cách nào khác để thay đổi tình hình.

Ngược lại có được chút lợi, cuối năm cửa hàng ở đây sẽ có rất nhiều thu nhập, có thể coi như là tiền thưởng chúc mừng ông chủ một năm vất vả.

Mạc U Bình đã đi cùng Sở Tuấn Ngạn đến đây và ngay lập tức bị thu hút bởi bầu không khí bí ẩn, và cô bắt đầu yêu thích nơi bí ẩn này.

Khi Mạc Thiên Thiên đến Tinh Vũ thì vừa đúng giờ, từ nhỏ cô đã hình thành thói quen không đến muộn hơn người khác, nhưng lần này giống như cô đã đến muộn, mặc dù cô cũng đến sớm.

Mạc U Bình tự mình cầm lấy tách cappuccino nhấp một ngụm, tiếng đàn vi-ô-lông du dương trong quán cà phê như có một loại ma thuật làm thư giãn. Mạc Thiên Thiên nhìn thấy Mạc U Bình nhìn mình với một chút bối rối và một chút vui vẻ.

Trong lòng cô cảm thấy có chút bất an, Mạc U Bình bây giờ có bình thường không? Cô ấy đã có khả năng mắc chứng rối loạn thần kinh, giờ Mạc Thiên Thiên luôn nghĩ rằng cô ấy nên tránh xa Mạc U Bình.

Bây giờ thật sự không biết Mạc U Bình đang suy nghĩ gì, thực sự rất sợ hãi, chỉ thấy Mạc U Bình vẫn mặc như thường lệ, một chiếc váy màu xanh đậm thể hiện khí chất như nữ thần của cô ấy.

Một phụ kiện hình ngôi sao bên tai giúp tôn lên vẻ quyến rũ xinh xắn của cô, giống như cô luôn là một con phượng hoàng thanh cao, tao nhã.

Mạc U Bình gọi người phục vụ đến và nói: “Em muốn uống gì?” Mạc Thiên Thiên nói: “Latte, cảm ơn.” Chỉ nhìn người phục vụ nở một nụ cười ngọt ngào.

“Xin chờ một chút!” Sau đó xoay người rời đi, một lúc lâu sau Mạc U Bình mới tiếp tục nói: “Mạc Thiên Thiên, chị và em là chị em, chị đương nhiên rất trân quý cái duyên phận này của chúng ta. Tuy rằng chị rất hận mẹ của em, và chị cũng có thể hiểu cho em, nhưng mà em cũng không cần phải nhẫn tâm đến như vậy chứ! "

Mạc Thiên Thiên có chút sững sờ nói: "Mạc U Bình, em đã làm cái gì? Chị nói em nghe thử xem, em thật sự muốn biết mình đã là ra chuyện thương thiên hại lý gì mà khiến chị khích động đến như vậy?” Rất nhanh ly latte đã được mang lên.

Mạc Thiên Thiên dùng một chiếc thìa nhỏ từ từ khuấy cà phê, như đang đợi lời nói tiếp theo của Mạc U Bình, cô không nóng không lạnh mà chờ đợi.

Vốn dĩ là như vậy, chuyện mà mình chưa từng làm qua còn sợ bị chị ấy đối chất sao? Mạc U Bình nhìn Mạc Thiên Thiên không chút hoảng sợ, cảm thấy cô gái nhỏ này thực sự rất tàn nhẫn, vậy thì đừng trách tôi.

Mạc U Bình lấy ra một xấp ảnh lớn và nói: " Cô từng nói là cô và Sở Tuấn Ngạn không có gì với nhau! Nhìn đi! Hai người chỉ thiếu bước lên giường thôi nhỉ! Không! Đồ đĩ điếm, hai người đã sớm lên giường với nhau rồi!"

Mạc U Bình càng nói càng trở nên kích động hơn, cô ấy nói: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết em lúc ở Anh Quốc đã làm ra chuyện xấu hổ gì. Em đã sống cùng với một người nước ngoài còn sinh ra một bé trai!"

Mạc U Bình càng nói càng có sức, cô ấy nói với vẻ mặt khinh thường: “ Em là cái đồ không biết xấu hổ! Đã là mẹ của một đứa nhỏ rồi, bây giờ còn dụ dỗ bạn trai của chị gái, đúng là không khác gì gái điếm!”

Tiệm cà phê này có một chỗ rất tốt, đó là nói như một căn phòng nhỏ cách âm hoàn toàn, cho dù ở trong đây ca hát cũng sẽ không bị người ta phát hiện ra.

Mạc U Bình nhìn biểu cảm của Mạc Thiên Thiên, không có một chút dao động nào, trong lòng không quyết định được, Mạc Thiên Thiên khẽ liếc nhìn bức ảnh của mình và Sở Tuấn Ngạn, chụp cũng đẹp đấy, ngay cả góc mặt cũng rất hoàn hảo.

Nhưng khi nghe Mạc U Bình nói đến con trai mình, nụ cười của cô ấy đông cứng lại, chẳng lẽ Mạch U Bình đã âm thầm điều tra mình? Mạc Thiên Thiên đầy hoài nghi nhìn Mạc U Bình.

Bây giờ Mạc U Bình nhếch miệng cười tự hào, giống như cô ấy rất hài lòng với phản ứng của Mạc Thiên Thiên, mình của cô đông cứng lại, trong lòng vui mừng không thể giải thích được.

" Sao không nói gì đi? Em gái tốt của chị? Không phải rằng tự xưng mình ăn nói ngay thẳng sao?? Bây giờ bị tôi vạch trần, không còn gì để nói sao?" Mặc dù Mạc U Bình nói như thế, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ bước tiếp theo làm thế nào để Mạc Thiên Thiên làm theo suy nghĩ của mình.

Mạc Thiên Thiên châm biếm chế nhạo nói: “ Sinh ra một đứa con thì là một chuyện xấu hổ sao? Vậy thì mẹ của chị Lâm Vãn Tình cũng một đ* đi*m thôi?” Mạc Thiên Thiên bắt bẻ lại.

Cô, Mạc Thiên Thiên không phải là người dễ bị bắt nạt đâu, trước kia Lâm Vãn Tình chỉ có thể đưa tôi đi chứ không thể đuổi cô ra nước ngoài, Mạc U Bình bây giờ cũng đương nhiên là bất lực.

Ăn miếng trả miếng đây là nguyên tắc làm việc của Mạc Thiên Thiên, cô không thể nhường nhịn người khác, cô chỉ muốn bảo vệ mình và không để ai bắt được mình......

Mạc U Bình nghe thấy mẹ mình bị làm nhục, nhất thời mặt đỏ bừng vì tức giận nhưng không thể làm gì được, cô biết Mạc Thiên Thiên là người giỏi tranh cãi nên quyết định áp dụng chính sách mềm mỏng.

Chỉ nhìn thấy nước mắt của Mạc U Bình bắt đầu chảy ra như vòi nước, bắt đầu không ngừng chảy ra. Mạc Thiên Thiên rất kinh ngạc khi thấy được người phụ nữ này lúc muốn khóc thì khóc, lúc muốn cười liền cười.

Người phụ nữ này trở mặt cũng quá nhanh rồi, ngay cả cô cũng không hiểu rốt cuộc cô ta muốn cái gì nữa, Mạc Thiên Thiên nhìn Mạc U Bình hành động kỳ lạ trước mặt mình.

Nghe cô ta nói: “ Em gái, chị cũng không biết phải như thế nào, chỉ cần Sở Tuần Ngạn quay về bên chị là được, cầu xin em đó! Chị sẽ giúp em bảo vệ bí mật, chúng ta vẫn sẽ là chị em tốt, chị chỉ xin em trả Sở Tuấn Ngạn lại cho chị! Được không......rời xa anh ấy đi.”

Mạc U Bình khóc làm ướt đi gương mặt xinh đẹp, làm mọi người đều cảm thấy tội nghiệp, nhưng Mạc Thiên Thiên ngồi ở một bên rất buồn chán, cô không biết người phụ nữ này đang muốn nói gì với mình nữa?

Lúc bắt đầu cô ta nói chuyện của tôi ở Anh một cách đầy gây hấn, cô ta không nói cho những người được coi là gia đình, không có nghĩa là cô ta muốn che giấu nó chỉ vì cô ta nghĩ rằng nó không cần thiết.

Mạc Thiên Thiên chỉ không muốn Sở Tuấn Ngạn biết đến sự tồn tại của con trai mình Aarro, cô càng ngày càng sợ anh sẽ giành quyền nuôi con với cô, đến lúc đó thì cô phải làm như thế nào đây.

Mạc U Bình rất lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng không phản ứng của Mạc Thiên Thiên, nhưng lại không đối sách nào cả, cô ta lại khóc giống như trút xuống những nỗi uất ức trong những ngày qua.

Mạc Thiên Thiên không có nhìn cô nữa. Cô để lại hai trăm trên lên trên bàn xem như là tiền cà phê. Sau đó cô bước đi mà không ngoảnh lại, gió thổi bay chiếc khăn quàng cổ của cô chiếc khăn mới nhất đã bị gió thổi bay.

Mạc U Bình nhìn thấy dưới chiếc khăn quàng cổ đó có chi chít dấu hôn, trong lòng càng hận Mạc Thiên Thiên hơn, cô lau đi nước mắt rồi nói: “ Nếu em đã bất nhân thì đừng trách chị bất nghĩa! Mạc Thiên Thiên chính là do em ép chị!” Nó xong cô mang giày cao gót đi rất là nhanh.

Ở một chỗ khác trong nhà họ Chu, có nhóc quỷ đang nghịch ngợm máy quét điện tử, nhìn những thiết bị điện tử ở bên cạnh căn phòng, cậu nhập tất cả dữ liệu và chiếc đồng hồ nhỏ của mình.

Đây có thể coi là thói quen của nhóc ấy, bố David từng nói rằng một kẻ gϊếŧ người giỏi là phải tìm ra lối thoát mạnh nhất trước. Sau đó dùng cách đơn giản nhất mà gϊếŧ người, và cuối cùng là chạy trốn mà không lại để lại dấu vết gì.

Khi mami nghe được những lời nói này, bà ấy có vẻ mặt nghiêm nghị và nói với ba David rằng: “ David anh mà còn dạy cho con mấy thứ tầm bậy nữa là em sẽ chia tay với anh đó!”

Thằng nhóc Aarron biết một chuyện chính là sao chú David lại muốn làm bạn với Mommy? Mommy đúng là đồ ngốc! Chú David rõ ràng là thích Mommy á!

Cậu thấy bố David là người đàn ông này rất mạnh mẽ nhưng cũng rất nguy hiểm, nếu Mommy ở cùng, sẽ có người bảo vệ Mommy khỏi bị người khác bắt nạt.

Nhưng bây giờ cậu đã thay đổi ý định, khi nhìn thấy bà nội và chơi đùa cùng ông nội, và cùng câu cá với ba cô thì đã nhận ra một điều.

Chính là ai cũng không bằng người tốt, cậu chỉ thể nói xin lỗi với chú David, bởi vì......cậu vẫn còn thích bố cậu.

Trong văn phòng của Sở Tuấn Ngạn thiếu đi Mạc Thiên Thiên như thiếu đi rất nhiều người vậy, Sở Tuấn Ngạn đã chấp nhận rằng sự tồn tại của Mộ Thiên Thiên là không thể thiếu được.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, anh thấy điện thoại là của nhà mình, anh nghĩ chắc là bố hoặc mẹ gọi.

Sở Tuấn Ngạn nhấc máy, thực sự kinh ngạc khi bên kia điện thoại là một cậu bé. Đúng! Chính là cậu bé mà bố mẹ anh mang về nhà.

Nghe giọng nói non nớt của của cậu bé, mà mình như muốn đến gần hôn bé một cái, bởi nhóc con như vậy ai mà không thích, cho dù là Sở Tuấn Ngạn cũng không ngoại lệ.

Ở đầu bên kia điện thoại, Aarron thì thào: “Chú Sở, con có làm phiền đến chú không?” Nhóc nói rất có lễ phép, Sở Tuấn Ngạn cong môi nói: "Không! Con muốn nói cho chú biết chuyện gì thì cứ nói.”

Trực giác mách bảo anh rằng đứa trẻ này nhất định là có chuyện muốn nhờ mình. Đứa trẻ nào mà không như vậy đúng không? Nếu Aarron ở đầu dây bên kia phát hiện ra, anh ấy chắc chắn sẽ thay đổi lựa chọn của mình, nhưng vừa hay là nhóc không biết.

Cậu nói: "Chú Sở, tối nay chú có về ăn cơm không? Ông và bà nhớ chú lắm nhưng lại không nói ra, chú xem tối nay như thế nào?” Nhóc nói điều này, thật ra là mình muốn gặp lại ba của mình.

Ưm! Thật sự rất muốn gặp lại ba quá, lần cuối cùng khi đi câu cá nhóc cảm thấy một sự ấm áp khác so với khi ở bên cạnh bố David.

Đây có phải là điều kỳ diệu của ba không ? Tiểu nhóc quỷ cười gợi lên má lúm đồng tiền nhỏ xinh, Sở Tuấn Ngạn nghe được câu này ngoài sức tưởng tượng, sửng sốt hồi lâu mới nói.

“Ừm ừm, được......tối nay bố sẽ về nha! “Nói xong anh cúp máy, không biết đứa nhỏ đầu dây bên kia vui mừng và phấn khích đến như thế nào, nhóc nhìn thấy Vu Mỹ Hà đi qua liền nói với bà: “Bà nội, chú Sở nói hôm nay sẽ về nhà đó!”

Vu Mỹ Hà không biết tại sao cháu trai nhỏ này lại thích con trai mình đến vậy, nhưng vẫn vui vẻ cười.