Chương 21: Chính là muốn quyến rũ em

Sở Tuấn Ngạn duỗi cánh tay, nhìn miệng Mạc Thiên Thiên mà lộ ra nụ cười tà ma, không trêu chọc con mèo con ấy thời gian dài trong lòng liền không thấy thoải mái.

Anh cố ý mở chiếc cà vạt ra, để lộ thân thể cường tráng thường xuyên luyện tập vào những lúc rảnh của bản thân mà hiện ra trước mặt cô.

Anh còn nhớ rõ cái đêm ngắn ngủi của năm năm về trước, Mạc Thiên Thiên đối với cơ bắp của bản thân thì quyến luyến không rời. Hiện tại bản thân không thể không dùng chút thủ đoạn này, để mang nữ nhân này quay về bên cạnh.

Khoảng thời gian trước, bản thân tuy rằng đã cưỡng hôn cô ấy, nhưng xem chừng cô vẫn là dáng vẻ bản thân bị cưỡng ép. Sở Tuấn Ngạn ngược lại cảm thấy, có lúc bản thân mình nên hy sinh một chút vậy, lần này nhất định phải khiến Mạc Thiên Thiên chủ động cắn câu, chịu sự sai khiến của bản thân.

Sở Tuấn Ngạn mang Mạc Thiên Thiên ôm trong lòng, một chút cũng không để ý có người khác tới hay không, bởi vì chỉ có thằng nhãi Đông Phương Húc Nghiêu mới có thể quấy rối chuyện tốt của anh mà thôi.

Đông Phương Húc Nghiêu, hiện tại đang ở nhà chị gái chịu phạt, nên anh ngược lại rất yên tâm, chị gái mình lại có đạo ngự phu, chẳng qua không thể để Mạc Thiên Thiên cùng chị ấy quá thân thiết, nhất định sẽ bị làm hư, dừng, anh mới không thể để cho con mèo con này có cơ hội ngồi lên đầu mình được!

Sở Tuấn Ngạn ôm Mạc Thiên Thiên lên chiếc ghế Sofa để nghỉ ngơi, đợi đến khi Mạc Thiên Thiên mở mắt thẹn quá hóa giận nói:

" Sở Chủ tịch, ngài lại gây rối với nhân viên, ngài có thấy thú vị không??. Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu!"

Nói xong Mạc Thiên Thiên lại muốn dùng khuỷu tay đánh mạnh Sở Tuấn Ngạn, lại không ngờ Sở Tuấn Ngạn lần này đã đỡ được.

Sở Tuấn Ngạn làm sao có thể để con mèo con này thực hiện thành công , anh bắt lấy cổ tay cô rồi bẻ ra sau lưng, khiến cho bộ ngực đầy đặn của cô dính chặt lên tấm ngực trần của anh.

Bọn họ thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim đang đập của đối phương, bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Tiếng đập mạnh mẽ như chưa bao giờ có. Hô hấp của Sở Tuấn Ngạn trở nên nặng nề, ở bên tai của anh, từ đôi môi mỏng thở ra hơi nóng và đường cong gợi cảm của người nào đó, anh mở miệng nói:

" Tôi chính là muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© nhân viên... vừa hay em là nhân viên, tôi nên làm gì em bây giờ?"

Khuôn mặt vô lại đó trong mắt Mạc Thiên Thiên thực rất quen thuộc, nếu như tuổi của anh ấy giảm đi, thì liền biến thành khuôn mặt của đứa con bảo bối của mình, thằng nhóc đó mỗi lần chọc tức mình xong đều là lấy ra khuôn mặt vô lại đó.

Mạc Thiên Thiên tự nhiên quen thuộc, cho dù hiện tại cô bị người nào đó khoá chặt trong vòng tay, cô vẫn muốn dùng lực gõ vào ngực đối phương.

Cô ghét loại cảm giác này, không! Phải nói là rất chán ghét, Mạc Thiên Thiên không nhẫn nại vặn người, muốn thoát khỏi sự trói buộc này, Sở Tuấn Ngạn nhìn đôi môi hồng như cánh hoa anh đào đó, rốt cuộc thì anh cũng không phải thánh nhân, chẳng thể kiên nhẫn thêm chút nào nữa, liền vội vàng hôn xuống

" Yêu tinh! Giày vò tiểu yêu tinh của tôi"

Anh vừa hôn vừa nhỏ giọng nói với cô, nhìn vào đôi mắt hung dữ của cô, Sở Tuấn Ngạn đích thực có chút không kiên trì nổi nữa, anh mắng chửi một tiếng, đáng chết! Liền đặt người phụ nữ này xuống sofa.

Hành động của anh nhẹ nhàng như sợ làm đau tới cô vậy, cô dần phản ứng lại, bắt đầu ngọ nguậy mà nói:

" Anh! Quá vô liêm sỉ! Để tôi xuống, Sở Tuấn Ngạn!"

Sở Tuấn Ngạn đối với tiếng kêu la của người nữ nhân này không hài lòng mà nói:

" Thật chẳng ngoan chút nào! Vậy mà lại quên gọi tôi như nào sao? Vậy thì tôi sẽ từ từ dạy lại em thật tốt"

Sở Tuấn Ngạn đặt một nụ hôn lên trán của cô, trên đôi má cô, từ từ di chuyển xuống dưới.

Anh mạnh mẽ giày vò đôi môi cô, nhìn thấy đôi môi ấy bị mình giày vò mà đỏ lên, trở nên có chút sưng tấy thì mới hài lòng mà cười nói:

" Nhớ cách gọi tôi hay chưa?"

Mạc Thiên Thiên trước giờ chưa từng bị người đàn ông nào hôn như vậy.

Kinh nghiệm cuối cùng đã là việc của năm năm trước, Cô hiện tại đã sớm quên cảm giác của năm năm trước, nhưng trải qua nụ hôn này, dần dần khiến cô nhớ lại sự việc của năm đó

" Gọi anh là gì?"

Giọng nói trầm khàn khàn của người đàn ông thì thầm vào tai cô, Mạc Thiên Thiên rất không tình nguyện mà nhìn người đàn ông này, nếu như cô không nói, sẽ bị người đàn ông này trực tiếp ôm lấy cô mới là không muốn như vậy! Cô nheo mắt nhìn người đàn ông này nhỏ tiếng nói:

" Tuấn Ngạn........"

Câu này nói ra, người đàn ông để lộ nụ cười đẹp mắt, giống như cổ vũ cô vậy, cô càng không biết phải làm sao tiếp tục kêu:

" Tuấn….Tuấn Ngạn....... bỏ tôi ra!"

Sở Tuấn Ngạn một bên thưởng thức đôi môi của Mạc Thiên Thiên, một bên nghe Mạc Thiên Thiên gọi mình, anh cảm thấy máu của toàn bộ cơ thể đều dồn xuống địa điểm dưới thân, chết tiệt! Lẽ nào anh lại giữa ban ngày ở tại văn phòng làm việc.

Những kí©h thí©ɧ khi ở cùng với những người phụ nữ khác so với cùng Mạc Thiên Thiên lại như chẳng tính là gì, Mạc Thiên Thiên Chính là người phụ nữ khiến anh động tâm nhất, cũng là người khiến anh khích động nhất.

Sở Tuấn Ngạn hôn lên chiếc cổ trắng nõn của Mạc Thiên Thiên, giống như sợ hôn cô không đủ tỉ mỉ vậy, nghe thấy lời thì thầm của bộ phận dưới thân, anh sắp chịu không nổi rồi, anh đem chiếc cổ của người phụ nữ này ấn lên những dấu hôn to nhỏ, như một dấu ấn đặc biệt vậy, người phụ này giống như bản thân anh bây giờ, đôi mắt Mạc Thiên Thiên trở nên mù mịt, nhưng rất nhanh lý trí của cô cảnh báo bản thân, cô không thể để Sở Tuấn Ngạn như này được ....

Mạc Thiên Thiên nhân lúc Sở Tuấn Ngạn thả lỏng liền tranh thủ mang tay mình thoát khỏi, cô như con thú nhỏ bị thương.

Khẽ kéo áo của bản thân lên, ánh mắt cô nhìn xa xăm, mang vẻ mê mang, dường như không hiểu nổi tại sao người đàn ông này lại đối với mình như vậy. Sở Tuấn Ngạn bị ngã trên nền đất, nhưng lại chẳng hề tức giận, chỉ là người anh em dưới thân lại càng lúc càng năng lượng hơn, anh thầm mắng một tiếng.

Hiện tại không phải là cơ hội tốt để mang người phụ nữ này đặt dưới thân, nếu như hiện tại còn muốn cô ấy, thì sau này cô sẽ không còn cùng bản thân thân cận nữa, thật sự là con mèo rắc rối mà.

Mạc Thiên Thiên xấu hổ kéo kéo quần áo mình, nhìn những đốm đỏ do bị Sở Tuấn Ngạn hôn mà có, mắt ngập nước mặt mà nói:

" Anh làm như thế này là như nào?"

Mạc Thiên Thiên chỉ chiếc cổ trắng nõn của mình, Sở Ngạn Tuấn nuốt nước bọt, lại muốn nói, như này thật là tốt để những kẻ khác biết em là người của tôi.

Gần đây anh nhận ra nhân duyên của Mạc Thiên Thiên rất tốt, không chỉ là các trưởng bộ phận của các bộ phận, mà các nhân viên nhỏ đối với cô cũng hết lời khen ngợi.

Mạc Thiên Thiên bản thân đương nhiên không biết, những người bên cạnh cô đã sớm coi cô là nữ thần, hiện tại trong mắt của nhiều đồng nghiệp nam cô không chỉ là bông hoa thần thánh mà còn là bông hoa sen trắng không thể xâm phạm.

Sau này cũng do bản thân anh nuôi dưỡng tốt, tuyệt đối không thể để bị trộm mất, chẳng phải có một câu nói rất hay hay sao! không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, là đang nói tình hình hiện tại của bản thân rồi.

Mạc Thiên Thiên ngược lại chẳng có thời gian để tức giận với hành động của Sở Tuấn Ngạn, hiện tại cô nhớ ra cần phải cùng Mạc U Bình ra quán cà phê gặp mặt, nhưng nếu để Mạc U Bình nhìn thấy những dấu ấn này, Mạc U Bình sẽ không ngừng quấy rối bản thân.

Cô thẫn thờ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, một bên trong lòng mắng chửi quái vật chỉ có thể phát tình này, cô lấy ra một chiếc gương nhỏ nhìn lên chiếc cổ trắng nõn của mình mà trở nên tức giận.

Như con mèo con chịu ấm ức nhìn Sở Tuấn Ngạn bằng ánh mắt hung dữ, thật là ngốc! Sở Tuấn Ngạn kéo Mạc Thiên Thiên rồi hôn lên trán cô.

" Cô bé ngốc, tôi có cách"

Nói xong, anh gọi một thư ký khác mang tới một chiếc khăn mẫu mới vẫn chưa được

ra mắt, bởi vì vẫn chưa được bán trên thị trường nên xem ra vẫn khác biệt so với người thường, Mạc Thiên Thiên nhìn người đàn ông này vụng về quấn khăn cho mình, sau đó thắt nút lại.

Trái tim cô trở nên khó chịu, cúi đầu nhìn thì phát hiện đã hơn mười hai giờ rồi, xem chừng Mạc U Bình sắp tới nơi rồi, phải nhanh lên mới được.

Mạc Thiên Thiên nhanh chóng mang áo lại, Sở Tuấn Ngạn hiện tại vẫn ở trong nhà vệ sinh để làm nốt động tác vẫn chưa làm xong hồi nãy.

Lúc xuất hiện thì nhìn thấy Mạc Thiên Thiên đang thu dọn văn kiện, sau đó liên tục nhìn đồng hồ trông có vẻ rất vội vàng, anh thản nhiên hỏi:

" Em cần ra ngoài à??"

Mạc Thiên Thiên gật đầu.

" Chủ tịch.... Àaaaa không....Tuấn Ngạn tôi cần xin nghỉ một tiếng, có việc cần ra ngoài xử lý...."

Mạc Thiên Thiên quan sát Sở Tuấn Ngạn, Có chút không tự chủ nói:

" Tôi sẽ nhanh chóng trở về, mong chủ tịch đồng ý"

Sở Tuấn Ngạn cũng không hỏi những câu hỏi ngu ngốc như cùng ai ra ngoài, chị cười xấu xa nói:

" Vậy em có thể đồng ý dùng bữa trưa với tôi!"

Tìm cơ hội để thương lượng các điều kiện, đây là một phẩm chất cần thiết của một doanh nhân! Sở Tuấn Ngạn là một doanh nhân giỏi, nên tự nhiên tận dụng mọi cơ hội để mang lại lợi ích cho mình.

Anh ngược lại lại không lo lắng người phụ nữ này sẽ gặp phải rắc rối, Bởi vì gần đây anh hiểu được cô là một người phụ nữ mạnh mẽ và không dễ dàng chịu khuất phục,

Cô không muốn để người khác phải thương xót, cũng không oán giận, chỉ là dáng vẻ vĩnh viễn luôn tràn đầy sức sống đó, khiến bản thân anh không ngừng say đắm.

Mạc Thiên Thiên chỗ nào cũng đều tốt, nhưng mà tính cách không thích dựa dẫm điểm này... lại không tính là quá tốt, Sở Tuấn Ngạn nheo mắt tỉ mỉ tính toán, Mạc Thiên Thiên ngược lại không biết người đàn ông này đang tính toán điều gì.

Cô nghe thấy chẳng qua chỉ là dùng một bữa cơm liền đáp ứng và nói:

" Được thôi, lần sau tôi dùng cơm với anh!!"

Nói xong rồi Mạc Thiên Thiên liền khoác áo khoác rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Sở Tuấn Ngạn tuy rằng ngoài miệng nói yên tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng bởi vì có một băng nhóm gần đây. Trong buổi yến tiệc lần trước, anh đã không nể mặt ông trùm của băng nhóm này, vậy nên người này đã phao tin sẽ cùng anh đấu một trận.

Lợi dụng đe dọa trong thế giới ngầm đã là chuyện thường tình, nhưng nếu như Mạc Thiên Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì bản thân anh sẽ hối hận không sống nổi mất.

Sở Ngạn Tuấn gọi điện cho Đông Phương Húc Nghiêu, điện thoại của Đông Phương Húc Nghiêu reo một tiếng rồi bắt máy:

" Rốt cuộc là có chuyện gì? nói mau đi!"

Sở Tuấn Ngạn rất ít khi nghe thấy giọng trịch thượng này của Đông Phương Húc Nghiêu, vì vậy có chút bối rối nói:

" Cậu giúp tôi cử hai người bảo vệ Mạc Thiên Thiên. Gần đây cái đám không biết sống chết cứ đồn đại sẽ tìm tôi đánh một trận, tôi sợ bọn chúng không hiểu chuyện không cẩn thận tìm nhầm Mạc Thiên Thiên làm cô ấy bị thương, cậu có hiểu không..."

Sở Tuấn Ngạn bình tĩnh nói, thì nghe giọng chị cả thở hổn hển ở đầu dây bên kia nói:

" Tuấn Ngạn, em mau cúp máy cho chị!"

Nói xong, Sở Tuấn Ngạn phối hợp cúp máy, âm thầm khó chịu bản thân vậy mà biến thành kẻ phá hoại chuyện tốt của người ta rồi.

Trước đây Đông Phương Húc Nghiêu phá hoại chuyện tốt của mình một lần, lần này mình cũng phá chuyện tốt của hắn, như vậy là công bằng rồi. Khóe miệng anh nhếch lên cười đắc ý.