Chương 20: Lá bài của Mạc U Bình!!!

Mấy ngày nay, Mạc U Bình nhìn Mạc Thiên Thiên em gái của mình có vẻ như là không có chuyện gì, coi thường sự tồn tại của cô, cô đã chịu quá đủ rồi, nhưng mà mẹ cô Lâm Vãn Tình đã cảnh cáo cô nếu như cô không nhẫn nại thêm thì những người phụ nữ bên cạnh Sở Tuấn Ngạn sẽ ngày càng nhiều thêm, cô sẽ chẳng có cách xử lý nữa. Bây giờ chỉ có thể nhịn mà thôi.

Không thể nói Lâm Vãn Tình là một chiếc đèn cạn dầu, bà ta âm thầm bí mật sai khiến con gái của mình, mang những lời sáo rỗng của Tần Vũ Thần ra, Tần Vũ Thần cơ bản là một cái túi rơm, hiện tại nghe thấy có một công việc tốt đang chờ mình thì rất vui mừng.

Mấy ngày này, anh ta để những người anh em kia của mình điều tra một chút người em họ còn lại, không tìm hiểu thì không biết, tiểu nha đầu đó thực sự rất có bản lĩnh, không chỉ cùng người nước ngoài đó sống chung, mà còn sinh một đứa con trai.

Haha, thực sự khiến người ta không yên tâm mà, lại còn làm cho người em họ dịu dàng lương thiện phải bận tâm lo lắng thực sự là tội lớn! Loại phụ nữ như này, thì nên cùng những người xấu xa ở chung!

Tần Vũ Thần gọi điện cho em gái họ của mình, sau một đoạn nhạc chờ liền nghe thấy âm thanh dịu dàng của Mạc U Bình:

" Ha Ha~ anh họ anh đã điều tra được gì rồi sao? Hôm nay gọi điện cho em vậy."

Tần Vũ Thần nghe thấy liền cười hai tiếng rồi nói:

" Đó là tất nhiên rồi, em họ em đã biết chuyện gì chưa? Em gái kia của em không chỉ cùng một người đàn ông ngoại quốc sống chung, mà còn cùng người đàn ông đó có một đứa con trai bốn tuổi rồi! Thật sự là có bản lĩnh."

Mạc U Bình Nghe thấy tin này thì khoé miệng lập tức nhếch lên, quả nhiên, con khốn đó ở nước ngoài không mấy an phận. Hiện tại trước mặt mình luôn đưa bộ dạng thanh cao, trước đây không biết là loại phóng đãng như thế nào!

Sau khi tắt máy, trong lòng của Mạc U Bình liền có dự tính, hiện tại việc quan trọng nhất là khiến Sở Tuấn Ngạn trở về bên cạnh mình, Tuấn Ngạn nhất định là bị con khốn đó mê hoặc rồi, đúng vậy! Nhất định là bị con khốn đó câu dẫn Tuấn Ngạn để báo thù mình đây mà.

Nếu không thì anh ấy sẽ không vô tâm với mình như vậy, Mạc U Bình nhớ lại thời gian đẹp đẽ trước đây lúc còn ở cạnh Sở Tuấn Ngạn, hai người thường nắm tay nhau đi xem phim, đi nghe nhạc, đi ăn đồ Tây, làm những việc nho nhã.

Những hồi ức đó thật là sống động, Sở Tuấn Ngạn làm sao có thể từ bỏ cô, không một chút do dự như vậy được? Nhất định là con khốn nó ở bên cạnh anh ấy làm trò ly gián, đúng! Nhất định là như thế.

Mạc U Bình trong lòng đang tính cách trả thù, cô sẽ không lại dựa dẫm vào mẹ mình Lâm Vãn Tình, mà bản thân sẽ tự nghĩ cách để đối phó với Mạc Thiên Thiên khiến Sở Tuấn Ngạn quay về, chỉ cần Tuấn Ngạn quay về bên cạnh mình thì cô có thể trả bất kỳ giá nào.

Thậm chí…để cô đi cầu xin con khốn đó cô cũng sẽ làm, Mạc U Bình gửi cho Mạc Thiên Thiên một tin nhắn hẹn cô đến tiệm cà phê để nói chuyện, thấy đoạn tin nhắn vừa được gửi đi, Mạc U Bình cười cười, lần này cô đã có trong tay nhược điểm của cô ta.

Anh ấy có thể không nghe lời cô, vì cô ta vẫn luôn duy trì dáng vẻ của một chú chim non yếu ớt, vậy nên hiện tại cũng không thể tác động quá mạnh được, cô là muốn nhanh chóng xử lý gọn gàng những việc này, như vậy thì bản thân lại có thể trở về bên cạnh nam thần của mình.

Con nhỏ đáng chết đó! Mạc U Bình cắn môi dưới, tại sao người như vậy lại có thể câu dẫn được anh cơ chứ? Lúc trước khi còn ở trường học, bản thân cô luôn luôn đứng nhất, vậy nên mới có thể có được sự yêu thích của mọi người, trở thành nữ thần trong lòng các nam sinh.

Nhưng Mạc Thiên Thiên cô ta chuyện gì cũng không cần làm, cô ta rất tầm thường, thì lại như bông hoa yêu kiều có người có thể chủ động tới vì cô ta mà che mưa che nắng, thật sự là không công bằng! Không công bằng! Mạc U Bình kỳ thực trước đây đã bắt đầu luôn xem thường người em gái này cũng mình.

Dựa vào đâu mà cô ta không hề ghen tị với cô? Dựa vào đâu tuy cha luôn thương mình nhưng cô ta vẫn lại dịu dàng như mây, cũng chẳng nói gì, khuôn mặt này của cô ta thật khiến cô ghê tởm! Thật quá ghê tởm rồi!

Mạc U Bình bóp méo khuôn mặt mình trông giống như bộ dạng của một mụ phù thủy xấu xí, sự ghen tuông của cô đã biến vẻ ngoài tươi tắn dễ thương trở nên xấu xí vô sỉ. Cô cười cười, khóe miệng cong cong, bộ dạng vui vẻ khi tưởng tượng tới việc có thể khiến nam thần của mình quay trở về bên cạnh.

Phía bên này, ở trong phòng làm việc, bởi vì sau sự việc đó, Mạc Thiên Thiên và Sở Tuấn Ngạn hai người nhìn nhau, ngầm thống nhất sự việc của ngày hôm đó quên đi, nhưng cảm giác ngày càng thân mật thực sự không thể khiến người khác coi nhẹ được.

Tay của Mạc Thiên Thiên vô tình đυ.ng vào tay Sở Tuấn Ngạn, một động tác nhỏ như này trong tim hai người lại như ăn vào mật ngọt.

Sở Tuấn Ngạn biết bản thân ngày hôm đó đối với chú mèo nhỏ này quá phận rồi, Ngày hôm đó, khi đuổi theo thì thấy chú mèo nhỏ này đang ngồi xổm trên đất ôm miệng khóc thầm.

Trong lòng anh thực sự rất khó chịu, anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô rơi, một chút cũng không muốn, người phụ nữ mà Sở Tuấn Ngạn yêu. Nếu như đã định rồi, không quan tâm cô trước đây xảy ra chuyện gì? Bạn thân trước đây không phải cũng cùng những người khác kết giao sao?

Bản thân Sở Tuấn Ngạn nghĩ thông, anh còn rất độ lượng quên đi những chuyện trước kia của Mạc Thiên Thiên, anh muốn cùng mèo con tận hưởng tình yêu đang dần trở nên nóng bỏng chậm chậm như này…thật sự không tồi, dáng vẻ dịu dàng hiện tại của mèo con cũng rất có phong vị.

So với dáng vẻ nhe răng múa vuốt trước đây thì vẫn thật đáng yêu! Nhưng mà Sở Tuấn Ngạn không có ngốc nghếch mà nói ra, mấy ngày nay hẹn mèo con ăn cơm, mèo con luôn có lý do để từ chối, lần này chắc chắn không thể lại có vấn đề đấy chứ.

Sở Tuấn Ngạn lấy hồ sơ trên tay nghiêm túc kiểm tra một lượt thấy không có vấn đề, liền gọi Mạc Thiên Thiên:

" Thư Ký Mạc, cô mang những văn kiện này cho các bộ phận, để bọn họ chuẩn bị tốt cho buổi hội nghị chiều nay, thông báo cho bọn họ hội nghị lần này rất quan trọng tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ vấn đề nào."

Nói xong, Sở Tuấn Ngạn có chút đau đầu liền xoa xoa thái dương, tẩy trắng việc làm ăn ở thế giới ngầm chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng, bản thân bố mẹ của anh lại thêm anh, tổ tông ba đời cũng chỉ có thể tẩy trắng một nửa gia nghiệp.

Kỳ thật bọn họ có thể không nhất thiết phải lãng phí tâm tư để tẩy trắng sản nghiệp

của mình, đương nhiên trong thế giới ngầm danh tiếng của họ cũng không tồi, dựa vào danh tiếng cũng có thể ngăn chặn những kẻ khác.

Tuy nhiên ông nội của anh lại cảm thấy làm người cần phải minh bạch. Cũng là lưu lại một con đường lui, cũng vì thế, anh của hiện tại vừa bị bắt buộc trở thành con cá sấu của giới kinh doanh trắng đen lẫn lộn, sự nghiệp lại phát triển không ngừng, bản thân vừa trở thành bộ dạng người quản lý nhìn thấy liền lấy đó làm niềm vui.

Nói thật lòng bản thân anh so với con đường quang minh chính đại thì lại càng thích đường hắc đạo hơn, niềm vui của việc trả thù, trên khuôn mặt anh tuấn của Sở Tuấn Ngạn mang một chút mệt mỏi, gần đây đang bận vì mở vài chi nhánh công ty ở nước ngoài, đã khiến anh tiêu hao nhiều tinh thần.

Thật đáng chết mà, vừa lúc kiểm tra sổ sách, anh kinh ngạc phát hiện phương thức thanh toán có một lỗ hổng rất lớn, rốt cuộc là người nào dám ở trên đầu anh làm trò? Người đó có phải là không muốn sống nữa hay sao!!

Nếu như anh biết được. Nhất định băm kẻ đó thành vạn mảnh mới có thể loại bỏ nỗi hận trong lòng! Mạc Thiên Thiên nhìn thấy Sở Tuấn Ngạn một mặt là dáng vẻ chán nản thì rất không thoải mái, cô biết gần đây Sở Tuấn Ngạn thường xuyên phải tăng ca làm việc nhưng sức khỏe của bản thân thì lại không hề chú ý, hiện tại điều có thể làm chỉ là pha cho Sở Tuấn Ngạn một ly cà phê để anh thả lỏng một chút.

Mạc Thiên Thiên pha xong cà phê liền mang tới trước mặt Sở Tuấn Ngạn nói:

" Chủ tịch ngài uống cà phê thư giãn chút đi, Đây là tôi vừa mới pha, chính là khẩu vị yêu thích của ngài"

Sở Tuấn Ngạn từ từ mở mắt.

Đôi mắt đen thâm thuý đó mang một chút ý vị xấu xa mà nhìn Mạc Thiên Thiên, Khiến cô chỉ muốn chạy trốn, Mạc Thiên Thiên có chút xấu hổ quay đầu đi sang một bên, lắp ba lắp bắp nói:

" Chủ tịch, ngài........ ngài ngài ngài mau uống đi ạ, chờ chút nữa...... sẽ lạnh đấy ạ"

Sở Tuấn Ngạn nhìn dáng vẻ lắp ba lắp bắp của Mạc Thiên Thiên, vậy mà lại cảm thấy quá đáng yêu, anh cười cười nói:

" Trước đây sao không thấy em nói chuyện lắp ba lắp bắp với tôi như vậy. Có phải làm việc xấu hổ nên mới như thế không?"

Mạc Thiên Thiên không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sở Tuấn Ngạn, cô xoay người về. Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của Sở Tuấn Ngạn, liếc nhẹ 1 cái, không thể không thừa nhận rất ít người có thể mang một khuôn mặt cương nghị lại cực kỳ anh tuấn như vậy.

Đôi môi mỏng dường như không nhấc lên, nhưng lại luôn luôn mang một loại khí chất lạnh lùng, khiến người khác không dám đến quá gần, nhưng lại bị khí chất đó của anh thu hút.

Em chỉ có thể chìm đắm ở trong đôi mắt đen của anh mà không thể thoát ra, Mạc Thiên Thiên Quay đầu, nhớ lại người đàn ông của đêm hôm đó ôm mình trong tay.

Thực sự là một người kiêu ngạo! Anh vậy mà có thể một lần rồi lại một lần nói với cô:

" Xin lỗi em" Việc này rốt cục cần bao nhiêu dũng khí…

Mạc Thiên Thiên Ngược lại một chút cũng không để tâm là Sở Tuấn Ngạn nói cô cố ý tiếp cận anh, cuối cùng nếu Sở Tuấn Ngạn nhìn thấy thân thế của cô cũng sẽ nghĩ như thế, bản thân cô cần duy trì khoảng cách với người đàn ông này.

Mạc Thiên Thiên là đang để Sở Tuấn Ngạn tìm lý do, mà trong lòng cô vì chưa tìm thấy con trai mà lo lắng, bản thân cô vậy mà lại không nhận ra bản thân mình từ lúc nào đã đặt con người đó vào một vị trí đặc biệt trong tim của mình.

Không biết hiện tại nhóc con đang làm gì có đúng giờ ăn cơm không, đúng giờ đi ngủ, cô thực sự rất nhớ bảo bối. Mạc Thiên Thiên quay lại nhìn người đàn ông đang làm việc thì thấy anh ta toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Cô đặt từng văn kiện một sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy phân phát đến cho từng bộ phận, cô dáng người cao, hôm nay mặc một chiếc áo len trễ vai form rộng, để lộ ra xương quai xanh xinh xắn.

Trên mặt Mạc Thiên Thiên lại mang một nụ cười mê người, khiến người ta không thể từ chối được, ngay cả giám đốc bộ phận nhân sự luôn luôn nghiêm khắc, bây giờ nhìn thấy cô đều là khuôn mặt tươi cười niềm nở.

Điều này không hẳn vì Mạc Thiên Thiên xinh đẹp, chỉ là bởi vì ở đây gặp gỡ một thời gian tất cả mọi người đều bị mê lực và nhân cách con người của Mạc Thiên Thiên đánh gục, vậy mà có người lại nói Mạc Thiên Thiên dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của bản thân mà đi quyến rũ chủ tịch. Cũng ngay lập tức có người nhảy ra bác bỏ:

" Nếu như có bản lĩnh vậy thì cô cũng thử đi!"

Hiện tại Mạc Thiên Thiên ngược lại cùng với mọi người ở trong công ty quan hệ rất tốt. Sau khi cô giao sấp văn kiện cuối cùng, thì nhìn thấy chiếc điện thoại màu hồng của mình rung nhẹ, bên trên là một số điện thoại lạ:

" Mạc Thiên Thiên, hôm nay buổi trưa 1 giờ, tại quán cà phê Tinh Vũ gặp mặt, sự việc quan trọng cần cùng cô thương lượng…không gặp không về, Mạc U Bình"

Những câu nói đơn giản này khiến Mạc Thiên Thiên kinh ngạc, gần đây Mạc U Bình dường như có điều gì đó không ổn. Trước đây, lúc cô mệt mỏi cô ta cũng sẽ quấn lấy cô, hỏi bên cạnh Sở Tuấn Ngạn có người nào đang câu dẫn anh ta hay không.

Mỗi lần như vậy Mạc Thiên Thiên Đều dứt khoát ăn cơm ở ngoài quay về tắm rửa để đi ngủ, ngược lại rất vui vì được thoải mái. Nhưng mà…gần đây Mạc U Bình rất kỳ quái, không chỉ không quấn lấy cô nữa, mà còn bắt đầu chuyên tâm trang điểm.

Cô ta dường như đang lấy lại dáng vẻ trước đây, nói thật lòng, Mạc Thiên Thiên cảm thấy

Mạc U Bình lúc đó rất đặc biệt, rất dịu dàng tao nhã lại xinh đẹp, lúc đó Mạc U Bình thường cố ý gây sự với cô, nhưng mà hiện tại lại giống như có mối thù vậy, mỗi ngày chỉ biết hối hận vì một người đàn ông mà làm ra vẻ không sống nổi nữa, thật sự nhìn thấy là phiền phức.

Mạc Thiên Thiên muốn biết rốt cuộc là ai đã khiến Mạc U Bình từ một vị nữ thần xinh đẹp biến thành một nữ thần kinh như vậy, Mạc Thiên Thiên xoay người nhìn thấy chủ tịch đang ngồi ngay ngắn ở kia, thì cô liền bật cười một tiếng nhỏ,

Mạc U Bình Không phải là vì người đàn ông trước mắt này chứ. Cô cười nhạo hành động này của Mạc U Bình, cứ cười đến mức bản thân cảm thấy có chút co rút, sau khi cười đủ khi cô ngẩng đầu lên liền thấy choáng váng, Sở Tuấn Ngạn đã cởi bộ tây phục ra, kéo cà vạt, cởi cúc trên ngực. Để lộ ra bên ngoài cơ bắp đầy đặn, Mạc Thiên Thiên vừa xoay người nhìn thấy được cơ thể rắn chắc đó, cô vội nhắm mắt lại nói:

" Biếи ŧɦái, anh đang muốn làm gì vậy, mau mặc áo lên đi. Nếu không! Nếu không tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© đó!"

Nói thì nói như vậy, nhưng mà không thể thừa nhận nhìn thấy cơ thể của Sở Tuấn Ngạn tim cô liền kích động nhảy loạn. Lúc trước, cô rất ít tiếp xúc với đàn ông, việc nhìn thấy cơ thể đàn ông càng là không thể, kể cả lúc trước cùng sống với Smith cô cũng luôn ăn mặc chỉnh tề.