Chương 17: Cuộc chiến của những người phụ nữ

Mạc Thiên Thiên theo Sở Tuấn Ngạn đi đến tầng năm của khách sạn, nhìn thấy ở đó sớm đã có hai người đẹp và một soái ca, hai người có chút lạnh sống lưng, cảm thấy trường hợp như vậy có chút quái dị.

Trông thấy hai người tới Coco đứng lên cười nói “Hai bảo bối, hai người tới thật muộn”

Khi anh ta nhìn thấy Mạc Thiên Thiên ánh mắt thay đổi liền thốt lên “Cô thư ký, cô so với vừa nãy còn tệ hơn đó, thật thần kỳ.”

Mạc Thiên Thiên bên ngoài nở nụ cười nhưng trong lại hiện lên tia bất mãn, không phải bọn họ đều nghĩ cô là đồ nhà quê đó chứ?

Làm ơn đi! Những bộ trang phục trước đây của anh ta chỉ là thẩm mỹ mà người bình thường đánh giá cao, nhưng so với hồi xưa anh ta chỉ thêm vào một số chi tiết mà thôi!

Mạc Thiên Thiên đi qua Coco, nhìn qua cô gái xinh đẹp ngồi bên kia mỉm cười không nói gì, khuôn mặt mang theo chút lười biếng đưa khí chất cả người cô ta trông không tầm thường chút nào, cô ta giống như gượng môi mỉm cười với cô, nhưng nụ cười của cô ta nhìn không trong sáng một chút nào.

Sở Tuấn Ngạn cười vẫy tay nói “Chị, chị đã đến rồi sao”

Người phụ nữ ưu nhã đứng dậy nói “Đương nhiên là phải đến rồi, đến gặp đối thủ của mình nhất định phải ăn mặc thật đẹp rồi”

Nói xong ánh mắt cô nhìn sang Coco đang ở giữa, Mạc Thiên Thiên không thể không công nhật nhị tiểu thử của nhà họ Sở vô cùng xinh đẹp là một đại mỹ nhân, khuôn mặt cô mang cho người ta một loại thương tiếc.

Mạc Thiên Thiên mỉm cười lễ phép nói “Chào chị, tôi là Mạc Thiên Thiên thư ký chủ tịch.”

Sở đại tiểu thư cười cười nói “Chỉ là một thư ký, tiểu tử này không có khả năng chỉ mang một thư ký đến gặp tôi, ha ha, em gái nhỏ em đã chuẩn bị tốt để vào nhà chúng tôi chưa.”

Cô ấy nói xong mím môi cười, làm Coco ở đây kém hơn nhiều, Mạc Thiên Thiên có chút ngượng ngùng liếc nhìn Sở Tuấn Ngạn, không nói gì theo bản năng ôm Mạc Thiên Thiên vào trong lòng.

“Chị nói rất đúng, chúng ta ngồi xuống trước, chị chắc còn chưa ăn gì nhỉ, trước mắt chúng ta nên dùng bữa đã.”

Sau đó Sở Tuấn Ngạn đưa thực đơn cho Sở đại tiểu thư.

Mạc Thiên Thiên lần đầu nghe đến nhân vật Sở đại tiểu thư này, cô nhỏ giọng hỏi “Chủ tịch anh không phải là con một hay sao? Vậy sao lại…”

Sở Tuấn Ngạn quái dị nhìn thoáng qua Mạc Thiên Thiên, không nghĩ tới cô tìm hiểu mình kỹ như vậy, chẳng lẽ cô tiếp cận mình, chính là muốn biết đêm Mạc Thiên Thiên bên cạnh anh, trả thù cả nhà Mạc Dương?

Nếu em thích diễn trò, tôi sẽ diễn cùng em, Sở Tuấn Ngạn vừa cười vừa nói.

“Chuyện nhà tôi, chỉ có con một em cũng đều biết, đúng vậy! Tôi chính là con một, chị là con gái nuôi của bố tôi, bởi vì…khi tôi còn bé, bị bọn cướp bắt cóc, chị vốn là một tiểu ăn mày, bởi vì vào thời điểm bọn cướp muốn gϊếŧ con tin, chị ấy đã cứu tôi một mạng, cho bên bố tôi liền nhận nuôi và trở thành chị gái của tôi.”

Mạc Thiên Thiên nhìn thấy Sở Tuấn Ngạn thản nhiên kể lại chuyện hồi bé bị bắt cóc, trong lòng cảm giác khó chịu, cô nhớ lại đêm kí©ɧ ŧìиɧ nhiều năm về trước, cô sờ soạng trước ngực của người đàn ông này, lúc đó nếu cô nhớ không lầm…trên ngực anh ta có một vết sẹo.

Lúc đấy cô còn thẹn thùng hỏi “Anh làm cảnh sát sao?”

Người đàn ông cười cười tiếp tục làm việc của mình, Mạc Thiên Thiên bây giờ nhớ lại, trái tim dâng lên một trận đau lòng.

“Vết thương trước ngực của anh, chính là do lúc đó để lại sao?”

Cô dùng vẻ mặt chân thành nói với Sở Tuấn Ngạn, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không một ý tốt của anh, cô ngây ngốc một lúc, biết mình hỏi như vậy anh nhất định là nhớ tới chuyện đêm đó.

Hừ! đồ háo sắc, đυ.ng một chút lại nhớ đến chuyện đó, thật là không biết xấu hổ, Sở Tuấn Ngạn thấp giọng bên tai cô cười một tiếng nói.

“Cô muốn nhìn một lần nữa không?”

Mạc Thiên Thiên chu miệng nhỏ nhanh nhẹn cách xa Sở Tuấn Ngạn.

“Chủ tịch anh như vậy là quấy rối tìиɧ ɖu͙© đó!”

Sở Tuấn Ngạn cũng không tiếp tục trêu chọc cô, chỉ đưa tay kéo cô đến bên cạnh rồi ngồi xuống nói.

“Em ngồi ở chỗ này đi, đừng lộn xộn, đợi lát nữa còn chưa biết xảy ra chuyện gì đâu!”

Mạc Thiên Thiên nhìn thấy Sở đại tiểu thư và Coco bên cạnh sắc mặt đều không dễ nhìn, có câu nói này rất hay ba người phụ nữ thành cái chợ.

Nhưng mà bọn họ dường như cũng không phải đang đóng một bộ phim truyền hình, hiện tại cảm giác giương cung bạt kiếm này, càng giống như một cuộc chiến hơn.

Mạc Thiên Thiên bình tĩnh uống một ngụm nước trái cây trước mặt, chỉ thấy Sở Tuấn Ngạn đầu tiên là sững sờ sau đó khóe môi cong lên nói “Nếu em còn muốn uống thì tôi lại đi lấy giúp em một ly, em thấy thế nào?”

Mạc Thiên Thiên khẽ gật gật đầu..

Hiện tại cô cảm thấy mình không thích hợp để nói chuyện, không biết chừng nói sai cái gì liền sẽ gây ra một cuộc chiến lớn, chỉ thấy bên tay trái là Coco cười một một tiếng.

“Well, quả nhiên là Sở gia nhị tiểu thư, nghe danh không bằng gặp mặt! Loại người khiến người khác kinh sợ như vậy cũng chỉ có cô mới làm được.”

Trong giọng nói Coco mang theo chút trào phúng, giống như đang nói “Cô đừng có mà dọa tôi nữa! Không thấy mọi người đều bị cô dọa chạy mất rồi sao?”

Câu nói này đặc biệt ngoan độc, nhưng Sở đại tiểu thư làm như không nghe thấy quay qua nhìn Đông Phương Húc Nghiêu.

“Đông Phương, vị này là?”

Câu nói cô ấy chầm chậm mà ưu nhã, bộ dạng giống như rất kinh ngạc với người bên cạnh, ý ngầm chính là nói tôi không nể mặt cô ấy, ở một bên đắc ý cái gì!

Đông Phương Húc Nghiêu nhìn trái phải đâu cũng là người đẹp, khiến cho mình không thể giải quyết được, lúc này anh ta mới phát hiện Mạc Thiên Thiên bên cạnh vô cùng thuận mắt, cũng là mỹ lệ xinh đẹp, không giống như là hai nữ vương khó hầu hạ này, nếu không cẩn thận liền đầu lìa khỏi cổ.

Sở Tuấn Ngạn cười cười giống như đang nói cậu cũng có ngày hôm nay, nhưng Mạc Thiên Thiên vẫn rất nghi hoặc, vì sao giọng điệu của Sở đại tiểu thư tựa như Đông Phương Húc Nghiêu là vị hôn phu của cô vậy.

Sở Tuấn Ngạn nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của cô nói “Lúc đầu nhà chúng tôi và nhà Đông Phương chính là thế giao, vẫn đang bình thường, cho đến khi….mẹ Đông Phương cùng mẹ tôi, họ đều nói nếu sinh một trai một gái sẽ làm thông gia với nhau, nhưng không khéo là cả hai nhà đều sinh con trai.”

Mạc Thiên Thiên chu chu môi nói “Hóa ra là có chuyện như vậy, có phải là ngày Sở lão gia nhận Sở đại tiểu thư làm con nuôi, sau đó Sở đại tiểu thư muốn gả cho Đông Phương Húc Nghiêu, có đúng hay không?”

Sở Tuấn Ngạn cười lắc đầu nói.

“Dĩ nhiên không phải như vậy rồi, đồ ngốc, người chị này của tôi thanh cao tự mãn, làm sao có thể tùy tiện thích một người đàn ông, huống hồ tôi còn không muốn thằng ranh này làm anh rể của tôi đâu!”

Sở Tuấn Ngạn híp mắt như nhớ lại chuyện xưa “Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, tôi cùng chị đi tìm Đông Phương Húc Nghiêu để chơi, nhưng mà chị còn chưa biết Đông Phương Húc Nghiêu là ai, cậu ta nhìn thấy chị tôi lần đầu tiên mà như đứa ngốc vậy, hướng nhìn chị ấy sau đó cầu hôn.’

“Cầu hôn sao!” Mạc Thiên Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng, cô liền trông thấy ba người đối diện quay sang nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng nói.

“Xin lỗi, thật ngại quá!”

Đông Phương Húc Nghiêu không thể tin được, quay qua nhìn bạn tốt của mình, thằng bạn này…tại sao lại kể chuyện đó? Thật là đáng ghét! Đúng là bạn tồi..có chó mới chơi thân với cậu!

Anh ta kêu thảm một tiếng, hơi hé mắt nhìn sang Sở đại tiểu thư, Sở đại tiểu thư ung dung chậm rãi uống một ngụm trà nói.

“Nhắc đến Đông Phương, hôm nay xem như ngày lành tháng tốt, để cho tôi suy nghĩ thật kỹ.”

Cặp mắt mê người của Sở đại tiểu híp lại có chút khiêu kích nhìn Coco nói “Hôm nay, vừa đúng lúc tròn bảy năm tôi cùng Đông Phương Húc Nghiêu quen nhau! Có câu này rất hay bảy năm ngứa ngáy không gì hơn cái này.”

Sở đại tiểu thư nhìn dáng Coco tựa như là tiểu tam vậy, phá hư tình cảm của người khác, nhưng mà ngược lại Coco cũng không quá để ý.

Cô ta vừa cười vừa nói “Ha ha, quen nhau bảy năm cũng nên buông rồi, để cho đối phương bắt đầu một mối quan hệ mới, cô thấy có đúng hay không?”

Đông Phương Húc Nghiêu sắc mặt có chút xấu hổ, anh ta ngược lại không nghĩ tới vì cái gì mà tam tiểu thư nhà tài phiệt một mực dùng ánh mắt khác đối với mình.

Anh ta ngược lại một chút cũng không theo đuổi cô, đổi lại là một người phụ nữ khác…không phải nên dè dặt một chút sao? Nói thế nào cũng nên ngại ngùng một chút, chờ anh ta theo đuổi cô, nhưng Coco không giống như anh nói mà hành động rất quyết liệt.

Lúc nhìn thấy liền nói với anh ta, Đông Phương Húc Nghiêu là con mồi của Coco cô, anh ta đang rất là đau đầu, vì cái gì người thích mình không phải loại ngoan ngoãn hiểu chuyện như Mạc Thiên Thiên, mặc dù nói không thể lừa gạt vợ bạn thân.

Nhưng tình hình bây giờ khiến anh ta rất đau đầu, việc này hoàn toàn là hai người phụ nữ cùng nhau diễn kịch, ngay cả chỗ để anh ra tay cũng không có.

Đông Phương Húc Nghiêu ôm đầu bất đắc dĩ, Mạc Thiên Thiên ngược lại rất có hứng thú nhìn ba người, ngay cả bộ dạng nghiêm túc của người bên cạnh Sở Tuấn Ngạn cũng có thay đổi, mang chút tà mị nghiêng bả vai bên cạnh cô vừa cười vừa nói.

“Em cảm thấy trong bọn họ ai sẽ là người chiến thắng?”

Mạc Thiên Thiên lắc lắc đầu, nhìn xem ba cái người nam nữ hỗn loạn này.

Âm thanh thanh nhã của đàn violin vang lên trong đại sảnh sống động, nhưng ba người trước mắt không cách nào hưởng thụ bầu không khí thanh bình này, mí mắt Mạc Thiên Thiên bắt đầu nặng nề, cô chậm rãi nhắm mắt.

Đầu cô quả nhiên quay sang một bên, tựa như rất mệt mỏi Sở Tuấn Ngạn nhìn người phụ nữ bên cạnh, duỗi tay đem vòng eo thon thả kia ôm vào trong lòng.

Như vậy cũng được, khiến tôi cảm thấy em là của tôi! Trong lòng Sở Tuấn Ngạn có chút buồn khổ cho tới bây giờ anh đều là chỉ cần ngoắc ngón tay thì liền có phụ nữ để anh ôm ấp yêu thương, nhưng mèo con trước mắt lại không giống như vậy.

Đúng! Rất khác biệt, đối với cô tốt một chút, cô sẽ cách xa người một chút, đối với cô không tốt, cô liền phóng móng vuốt nhỏ đưa sắc mặt khó coi cho người nhìn.

Tại sao lại có người phụ nữ như vậy chứ?

Anh như mang theo một loại thành kính nhẹ nhàng hôn xuống cái trán của Mạc Thiên Thiên, nhẹ nhàng nâng niu giống như người anh yêu nhất.

Ở đằng xa, người đàn ông phóng viên mỉm cười, dùng máy ảnh chụp lại hoàn chỉnh cảnh tượng này, nói thật là cặp đôi trước mặt rất xứng đôi, dùng tấm ảnh này đi liên hoan phim cũng được.

Những người đàn ông và phụ nữ trong bức ảnh ân ái đến cực hạn, như thể ngoài bọn họ ra thì không còn có ai khác.

Coco lúc này rất kích động, cười lạnh nói “Sở đại tiểu thư, cô rốt cuộc có nghe hiểu hay không, ý kiến của Đông Phương Húc Nghiêu không phải đối với chúng ta quan trọng hơn hay sao? Cô vì cái gì không nghe anh ấy nói một chút, cãi cọ như vậy chỉ làm chúng ta trông giống những người đàn bà chanh chua.”

Bộ dạng hai người phụ nữ, cùng nhau chờ đợi đáp án của Đông Phương Húc Nghiêu, khác biệt chính là một người thì ung dung nhàn nhã, một người thì lại không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Sở Tuấn Ngạn yên lặng, một bên lặng lẽ quan sát..anh đều biết rõ nếu đắc tội bên nào cũng sẽ không có lợi, không biết tiểu tử kia làm sao để thu dọn cục diện này, cũng xem như là anh ta tự làm tự chịu, chẳng trách ai khác được, bởi vì cái gọi là đạo lý tự tạo nghiệt thì không thể sống?

Đông Phương Húc Nghiêu nhìn hai người phụ nữ trước mặt nói.

“Tôi có thể không chọn không, nếu bắt tôi chọn… tôi sẽ chọn….Tuấn Ngạn! đúng vậy ! tôi thật ra là gay, người tôi yêu chính là Tuấn Ngạn”

Sở Tuấn Ngạn nghe thấy liền sắc mặt tái xanh nhìn Đông Phương Húc Nghiêu nói.

“Tiểu tử cậu ngứa da rồi có phải không! Chị à, người đàn ông của chị, chị tự xử lý tốt đi, mèo con mệt rồi, em đưa cô ấy về trước.”

Anh nói xong nhẹ nhàng ôm Mạc Thiên Thiên như tiểu bảo bối mà anh yêu nhất, vô cùng dịu dàng, Sở đại tiểu thư trong mắt có chút chua xót, cô quay đầu nhìn Đông Phương Húc Nghiêu nói.

“Đông Phương chúng ta đi thôi!”

Đông Phương Húc Nghiêu cười một cái, vô cùng nho nhã đỡ Sở đại tiểu thư đúng dậy nói.

“Được, tôi dẫn em đến chơi một chỗ rất vui, em nhất định sẽ rất thích.”

Sắc mặt Coco trở nên khó coi.

Tất cả mọi người đều coi cô ta như không khí, cảm giác này cô một chút cũng không thích! Không nhịn nổi, cô ta đem ly nước đạp xuống đất, giống như là hả giận trường mắt nhìn Đông Phương Húc Nghiêu và Sở đại tiểu thư.

Sở đại tiểu thư nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô nói mấy câu, chỉ nhìn thấy toàn thân Coco xơ lụi ngồi xuống đất, ánh mắt thống khổ ngây dại nói.

“Không thể như thế được, sao có thể như thế được!”

Đông Phương Húc Nghiêu và Sở đại tiểu thư, không chút để ý…vô tình đi vòng qua người cô ta, chỉ thấy cô ta vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, Đông Phương Húc Nghiêu nhịn không được hỏi.

“Em rốt cuộc là nói cái gì với cô ta vậy?”

Sở đại tiểu thư thần bí cười nói.

“Chuyện này..em không thể tiết lộ với anh!”