Chương 15: Cái gọi là gia đình

Mạc Thiên Thiên đưa tay chạm vào chỗ nhột trên người anh, cô thấy anh cười ra tiếng, khuôn mặt và biểu cảm rất giống con trai bé bỏng của cô, thật sự…là rất dễ thương. Không biết rằng nhóc nhà mình bây giờ ra sao.

Với cái khuôn mặt này, thì thằng nhóc thối nhà mình chắc sẽ không ăn khổ đâu. Huh! Nhất định là vậy.

Sở Tuấn Ngạn dùng một tay ngăn cô lại, ôm lấy và trói chặt cô trong lòng, anh mỉm cười và nói: “Cô thật dũng cảm! Ah! Cô có biết hậu quả của việc này chưa? Người phụ nữ này!” Sau đó nhấc cô lên.

Hung dữ mà in lên đôi môi cô, Mạc Thiên Thiên không thể chống lại anh được, chỉ có thể chấp nhận nó. Cô không nhận ra rằng bản thân mình đang từ tử chấp nhận nụ hôn của Sở Tuấn Ngạn mà không chống cự gì cả.

Nhưng mà cô vẫn còn đang mơ hồ về tình cảm mà bản thân mình dành cho anh, hoặc là cô chỉ đang áp chế những cảm xúc đó mà thôi.

Khi cô về đến nhà thì vẫn không tính là quá muộn, nhưng khi cô mở cửa thì thấy những người được coi là người nhà đang ngồi trên sofa và trong dáng vẻ đó như đang đánh giá cô.

Mạc Dương thấy cô khoác trên người một chiếc áo vest nam thì đã hiểu ra.

Những gì mà U Bình nói không phải là giả, đứa con gái không hiếu thuận kia đã cướp mất bạn trai của chị gái mình, thật là một đứa vô liêm sỉ.

“Đồ bất hiếu, mau đến đây. Đi với đàn ông đến muộn mà vẫn còn mặt mũi về nhà, đồ không biết xấu hổ.” Những lời mà Mạc Dương nói ra quá cứng rắn, không có một chút tình cảm nào dành cho Mạc Thiên Thiên, là một người cha mà lại nói với con gái mình những lời vô tâm như vậy sao!

Có lẽ Mạc Dương không hề coi cô là con gái của mình, Mạc Thiên Thiên cười và nói: “Cha thực sự nhẫn tâm, tôi thực sự là con gái của cha sao?”

Mạc Thiên Thiên đã nghĩ về việc này rất nhiều lần, cô thà nghĩ rằng mình là trẻ mồ côi còn hơn là có người cha như thế này.

“Cô nói gì, cô lại dám nói chuyện với cha mình như thế này! Thật là coi trời bằng vung! Đồ khốn nạn! Đáng lẽ ngay từ đầu tao không nên quan tâm đến mày, nên để cho mày tự sinh tự diệt!” Mạc Dương trợn mắt lên nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ chán ghét.

Mạc Thiên Thiên cảm thấy thật ghê tởm, nhưng cô không quan tâm. Bởi vì Mạc Dương đã từng đối xử với mẹ cô như vậy nên cô chắc chắn sẽ không phải ngoại lệ.

Mạc Thiên Thiên cười nói; “Tôi làm sao lại dám chọc tức cha? Bị định tội là không hiếu thuận, nhưng mà tôi không đảm đương nổi nó đâu, tốt hơn nên nói rõ ràng.”

Mạc Thiên Thiên ương ngạnh ngẩng đầu lên, cô không làm gì sai cả, vì vậy không thẹn với lòng! Không còn gì để nói, cô hờ hững nhìn Mạc Dương, những người được coi là gia đình này, thật sự không quen…

Lâm Vạn Tình xoa nhẹ ngực cho Mạc Dương rồi nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, phải dạy dỗ lại đứa con gái này, cô là con sao lại ăn nói với cha mình như vậy.”

Lâm Vãn Tình rất ghét đứa con riêng này, thật sự rất ghét, hiện tại nó lại còn cướp bạn trai của con gái mình? Dám bắt nạt con gái yêu của bà ta, đã vậy đừng mong sống tốt.

Nhìn con gái mình khóc lê hoa đới vũ, mắt vừa đỏ vừa sưng, trông rất đau khổ, Hừ! Nó và người mẹ đã chết y như nhau, thích ra vẻ đáng thương để cho đàn ông thương sót.

Lâm Vãn Tình vừa an ủi chồng vừa nói với con gái mình với giọng điệu buồn bã: “Con đừng khóc, ngay cả khi em gái con cướp mất người bạn trai của con cũng không được khóc, mọi thứ phải nhường cho em, chúng ta không khóc, không khóc!”

Mạc Dương cảm thấy giận dữ khi nghe vợ mình nói vậy, ông nói to: “Cô thật đáng xấu hổ, nhìn chị mình đang khóc như thế nào, cô còn có mặt mũi mà tán tỉnh anh rể mình sao, thật là tức chết!”

Mạc Thiên Thiên không nói gì sau khi nghe những lời này, cô chỉ nhìn họ với vẻ mặt chế nhạo rồi thở dài và nói: “ Những năm nay tôi đều ở anh quốc, và tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào với người được coi là bạn trai cũ của chị tôi, anh Sở.”

Mạc Thiên Thiên đã quên sạch vụ việc tình một đêm trước đó, hiện tại cô ngẩng cao đầu như một chú phượng hoàng, nghiêng mắt nhìn vào cái gọi là gia đình này.

“Tôi trở lại và ngay lập tức đi kiếm việc để trang trải cuộc sống, vậy thì có gì sai? Chỉ vì tôi làm việc trong công ty của bạn trai cũ chị tôi sao??”

Sau khi nghe Mạc Thiên Thiên nói, U Bình cảm thấy rằng điều này là hợp lý.

Nó lại trở thành vấn đề của bản thân, hay là do mình suy nghĩ quá nhiều? Cô lau nước mắt rồi chạy đến chỗ Mạc Thiên Thiên, cầm lấy tay cô rồi nói:

“Cha! Mẹ! Con tin tưởng em gái mình, em ấy chỉ là thân thiết với Tuấn Ngạn hơn một chút thôi, em ấy không cướp bạn trai của con nhưng Tuấn Ngạn đang phớt lờ con, con rất đau lòng!” U Bình kéo Mạc Thiên Thiên lên.

Mạc Thiên Thiên nhìn gia đình mình một cách lạnh lùng và chế nhạo, cô muốn lên lầu nhưng bị Mạc Dương ngăn lại, ông ta quát lớn:

“ Cô đứng lại cho tôi, tôi đã cho cô đi chưa! Hừ! Thật vô học, có ai nói chuyện với cha mình như vậy không!?”

Mạc Thiên Thiên dừng lại và xoay người, nhìn vào hàng lông mi đang nhăn lại trên mặt Mạc Dương. Cha là gì? Cô chưa bao giờ biết, hiện tại cũng không, xin mẹ tha lỗi cho con, con thật sự không có cách nào xem người đàn ông này như một người cha.

“Cha còn chuyện gì nữa không?” Cô nhẹ nhàng nói, hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ ngơi cho tốt, nhưng dường như những người trong gia đình không muốn vậy, điều này làm cho tinh thần của cô càng thêm mệt mỏi.

Ánh mắt Mạc Dương rơi xuống cổ cô, lớn tiếng quát: “ Trên cổ cô là cái gì?”

Mạc Thiên Thiên cười chế nhạo nói: “Cha nói xem đây là gì?”

Cô cởϊ áσ khoác ngoài xuống, một sợi dây chuyền cùng với những viên ngọc lục bảo xinh đẹp nằm trên cần cổ duyên dáng, sợi dây sáng rực rỡ càng tôn lên cần cổ thon gọn.

Người được gọi là cha đã choáng váng khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, không biết nên phản ứng như thế nào, đó là thứ ông ta đã lấy và bán đi để mua chiếc nhẫn kim cương cho Lâm Vãn Tình. Ong ta sẽ không quên, hình ảnh người phụ nữ cẩn thận gỡ sợi dây chuyền xuống, trong mắt còn hàm chứa những giọt lệ.

Mạc Thiên Thiên càng cười càng chế nhạo: “Chắc cha biết đây là gì! Vậy thì tôi không cần phải nói thêm, tôi mệt và muốn đi ngủ, hy vọng cha nghỉ ngơi tốt, đừng bị tỉnh lại sau cơn ác mộng!.”

“Thật vô lý! Thật lố bịch! Hừ! Càng ngày càng coi trời bằng vung!” Mạc Dương duỗi tay đập một cái cốc xuống đất.

Dưới lầu Lâm Vãn Tình đang lớn tiếng gọi: “Chồng, sao anh giận dữ vậy! Không cần tức giận với nó, anh vẫn còn U Bình, bình tĩnh, bình tĩnh!.”

Mạc Thiên Thiên nghe thấy giọng nói bên dưới, lạnh lùng nhếch khóe miệng.

Cô không muốn tức giận với những người đó, không nên tức giận với họ vì nếu như vậy cô đang tự trừng phạt bản thân, cô nghĩ đến người phụ nữ chiến đấu mỗi ngày vì con gái mình, Mạc Thiên Thiên cho rằng mình nên ít xuất hiện trước mặt họ thì hơn.

Nghĩ vậy, cô vội vã lên lầu, khóa cửa lại và không cho ai vào, cô bật nước nóng để tắm, nó giúp cô thư giãn tốt hơn.

Cô vừa ra khỏi phòng tắm thì có người gõ cửa, Mạc Thiên Thiên lau tóc, nghĩ xem ai lại đến tìm mình muộn như vậy? Mở cửa, cô thấy Mạc U Bình với đôi mắt sưng đỏ.

Đáng yêu như một chú thỏ con, thành thật mà nói cô không muốn để ý đến Mạc U Bình, một người phụ nữ không có đầu óc, thấy cô trở thành thư ký của Sở Tuấn Ngạn và nghĩ cô đã quyến rũ anh ta, sao lại có đạo lý như vậy?

“Em gái, chị có thể vào không?” Mạc Thiên Thiên thừa nhận rằng mình không thể từ chối khi thấy Mạc U Bình như vậy, cô đành gật đầu và cho vào.

Mạc U Bình bước vào và nắm lấy tay cô rồi nói: “Thiên Thiên, Tuấn Ngạn vẫn yêu chị, đúng không? Nhất định chị đã bỏ lỡ điều gì, nên anh ấy mới nói chia tay chị, đúng không?”

Đôi mắt sưng đỏ của Mạc U Bình có chút mong đợi.

Mạc Thiên Thiên giữ một chút khoảng cách với Mạc U Bình để lau tóc, cô lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là thư ký sao có thể biết được chuyện của chủ tịch, nếu chị muốn biết thì hãy đi hỏi chủ tịch!”

Trong lúc nói chuyện, Mạc U Bình cầm lấy điện thoại của Mạc Thiên Thiên bấm số: “Anh ấy không nghe máy của chị, chị xin em hãy giúp chị.”

Thấy Mạc U Bình lấy điện thoại của mình, cô có chút đau đầu.

Cô thật sự không hiểu cảm giác không vui trong lòng này là như thế nào, dù sao thì hành động của Mạc U Bình cũng làm cô cảm thấy rất khó chịu, có thể do đầu dây bên kia là Sở Tuấn Ngạn? Không! Không nên là lý do đó, chuyện của Mạc U Bình và Sở Tuấn Ngạn thì liên quan gì đến cô.

Mạc U Bình đối diện với âm thanh mù mịt của điện thoại, không ai có thể giúp cô giải quyết nỗi bất an trong lòng, nước mắt cô rơi xuống, vừa khóc vừa nói:

“Thiên Thiên phải làm sao khi anh ấy không nghe điện thoại đây, làm sao đây….”

Mạc Thiên Thiên bị cô làm cho khó chịu, cô nhướng mày, đối với người chị vừa không quen vừa không thân nói: “Tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi, làm ơn hãy ra ngoài, chị nhớ để loại điện thoại.”

Mạc U Bình để lại điện thoại rồi bước ra ngoài, người em gái ngày trước cô không ưa bây giờ lại là cọng rơm cứu mạng của cô, cô không biết mình nên làm gì.

Không! Miễn là Mạc Thiên Thiên còn làm ở đó, thì cô vẫn có thể tiếp cận Tuấn Ngạn một lần nữa, cô nhất định phải quay lại với anh ấy, nhất định phải như vậy!

Mạc U Bình vốn là một cô tiểu thư được nhiều người biết, là nữ thần ở trường, tại nơi làm việc cũng chưa bao giờ gặp bất trắc, mẹ cô Lâm Vãn Tình là một người phụ nữ có rất nhiều thủ đoạn, nhưng tất nhiên không làm gì được cô.

Bây giờ bởi vì bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ mà đau buồn, như thể đang gặp một khó khăn mà không có cách nào để vượt qua.

Và người duy nhất có thể giúp chị ta là người em gái cùng cha khác mẹ, vì vậy cho dù bị Mạc Thiên Thiên coi thường thì chị ta vẫn phải tiếp cận để có thể lấy được tin tức của Sở Tuấn Ngạn.

Mạc U Bình lau đi nước mắt trên mặt và quay lại phòng để chăm sóc da, không thể để cho thời gian để lại dấu vết trên làn da được, cô hít một hơi thật sâu và tự nhủ Sở Tuấn Ngạn nhất định là của cô, nhất định vậy!

Mạc Thiên Thiên nằm xuống không bao lâu thì điện thoại đổ chuông hiển thị có người đang gọi đến, là một dãy số lạ, cô nhấc máy và nói: “Alo”.

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên, anh ta cười nhẹ và nói:

“Haha, cô nhớ tôi? Sao lại gọi cho tôi lúc muộn như thế này?” Là Sở Tuấn Ngạn, anh vừa tắm xong nên không nghe thấy tiếng điện thoại reo.

Nhưng khi anh nhìn vào điện thoại thì có chút sững sờ, đây là số của Mạc Thiên Thiên! Là số mà cô điền trong hồ sơ.

Gọi lại cho anh khi vừa mới tạm biệt nhau lúc tối, lẽ nào có việc? Sở Tuấn Ngạn ngay lập tức bấm gọi lại, nghe thấy giọng điệu bình thường của cô như không có chuyện gì xảy ra, anh có chút an tâm.

Cô nhớ lại lúc Mạc U Bình cầm điện thoại cô gọi cho Sở Tuấn Ngạn, bây giờ anh đang gọi lại, cô nghe thấy giọng nói của anh liền nhớ lại nụ hôn nóng bỏng lúc tối, nụ hôn giữa răng và môi chạm môi làm cô đỏ mặt.

“À, chỉ là gọi nhầm số mà thôi, anh nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon!” Sau khi nói ra một lý do cô lập tức chúc anh ngủ ngon.

Cô nghe thấy anh thở dài và nói: “Ngủ ngon…mèo nhỏ”

Mèo nhỏ? Anh ta thực sự gọi mình là mèo nhỏ? Xem mình như thú cưng, Ha! Tên biếи ŧɦái này, không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa!