Chương 10: Tổng tài Sở Thị

Mạc Thiên Thiên và Mạc U Bình bước vào phòng chủ tịch gần như cùng một lúc.

“Chủ tịch”

“Ngạn”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Sở Tuấn Ngạn ngước lên thì thấy Mạc Thiên Thiên và Mạc U Bình, bỗng có chút bối rối.

Mạc Thiên Thiên cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt cô chạm vào đôi đồng tử sâu thẳm của Sở Tuấn Ngạn, đột nhiên hai má cô ửng hồng.

Là anh ấy, thực sự là anh ấy?

Anh ấy là chủ tịch tập đoàn Sở thị!

“Ngạn” Mạc U Bình thấy hai người nhìn nhau rất lâu, cảm thấy ghen tị và không thoải mái trong lòng, cô bước đến và ôm eo Sở Tuấn Ngạn.

Lông mày Sở Tuấn Ngạn hơi nhấc lên, không chút dấu vết mà bỏ tay Mạc U Bình ra.

“Cô đang làm gì vậy?” Giọng anh có chút lạnh lùng và bực bội.

Mạc Thiên Thiên lúc này cũng không tiến lên, cho dù cô có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa Sở Tuấn Ngạn và Mạc U Bình.

Cô thật ngốc, một mực tìm kiếm Aarron mà lại quên không tra tên chủ tịch Sở thị, thậm chí còn không để cả hai người lại mà suy xét cẩn thận.

Suy nghĩ trong chốc lát, tâm trạng có chút bình tĩnh, biết bản thân mình ở đây gây cản trở, cô xoay người đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Nhưng vào đúng lúc này Sở Tuấn Ngạn lên tiếng.

“Thư ký, tiễn người phụ nữ này ra ngoài! Hiện tại đang là thời gian làm việc!” Sở Tuấn Ngạn có chút khó chịu vì Mạc U Bình cứ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ như thể anh đã bắt nạt cô vậy.

Hai cô gái cùng choáng váng.

Sở Tuấn Ngạn nhướn mày, ánh mắt nhìn Mạc Thiên Thiên tỏ vẻ không cho cự tuyệt, thậm chí còn có ý đùa giỡn.

Hiện cô đang là thư ký của Sở Tuấn Ngạn và vẫn đang trong giờ làm việc.

Cô mở cửa, cử chỉ lịch sự:

“Mạc tiểu thư, mời cô rời đi! Đã đến giờ công ty chúng tôi làm việc!”

Giờ làm việc thì không phù hợp cho những vấn đề cá nhận, cô cho rằng mình đã đưa ra gợi ý một cách rõ ràng và đầy đủ.

Mạc U Bình nhìn cô rồi quay sang nhìn Sở Tuấn Ngạn, trong mắt ánh lên một tia sáng tối tăm, làm cho Mạc Thiên Thiên không khỏi rùng mình.

Mạc U Bình lại nhìn Sở Tuấn Ngạn với đôi mắt ngấn lệ, nhưng Sở Tuấn Ngạn từ đầu đến cuối đều không nhìn cô, thờ ơ như người xa lạ, Ngạn sao lại trở nên như vậy? Anh ấy trước kia chưa bao giờ như vậy.

“Ngạn, em có chuyện muốn nói với anh.”

Sở Tuấn Ngạn cau mày, trước kia anh không phát hiện Mạc U Bình lại có chút càn quấy như vậy làm cho anh có chút chán ghét.

Anh không quan tâm Mạc U Bình làm sao, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Mạc Thiên Thiên, ám chỉ cô tự tìm cách giải quyết.

“Xin mời Mạc tiểu thư!” Khoảnh khắc Mạc Thiên Thiên biết người đàn ông 5 năm trước là Sở Tuấn Ngạn trong lòng cô vẫn cảm thấy áy này, nhưng đây là chuyện của hai người, cô không có quyền can thiệp.

Giữa cô và anh ta không có bất kỳ mối quan hệ nào, họ thậm chí còn không phải bạn giường, chỉ là tình một đêm. Sau khi tìm thấy Aarron, cô sẽ rời khỏi thành phố A.

Lời nói và thái độ thờ ơ của Mạc Thiên Thiên thổi bùng lửa giận trong lòng Mạc U Bình.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Mạc U Bình cảm thấy ánh mắt Sở Tuấn Ngạn nhìn Mạc Thiên Thiên rất khác, anh chưa nhìn cô như vậy bao giờ, ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc.

Thái độ của anh luôn như vậy, trước ngày hôm nay cô còn cảm thấy anh chỉ yêu bản thân mình, anh chưa bao giờ đối xử quá tốt với phụ nữ và cả cô cũng vậy. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi anh nhìn Mạc Thiên Thiên, như có tia sáng đột nhiên chiếu vào đôi mắt anh.

Mạc U Bình tự an ủi bản thân rằng đây chỉ là ảo giác, chắc chắn không phải là thật!

Nhưng khi Mạc Thiên Thiên đưa tay ra, cô vẫn gạt tay cô ấy xuống.

Mạc Thiên Thiên có chút xấu hổ, cô đứng nhìn Mạc U Bình chạy ra ngoài một mình, bước chân lảo đảo, bóng lưng vừa yếu đuối vừa kiên cường, trong lòng cảm thấy không yên.

Một lúc sau cô quay lại, đột nhiên cánh cửa bị ai đó đóng sầm lại.

Hơi thở ấm áp và quen thuộc phả vào cổ cô, bóng dáng cao lớn của anh tiến lại gần làm cho cô bối rối.

Anh bước đến, cô cũng bước đến, cuối cùng cô cũng không thể bước thêm nữa nên đành phải xoay người lại, cô bị anh ép vào vách tường. Cô nhắm mắt lại, tâm trí quay về 5 năm trước, trong ánh đèn mơ hồ của quán bar cô gặp anh, sau đó hai người vào khách sạn, nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó khiến cô xấu hổ, trên má chậm rãi hiện lên hai áng mây hồng.

Anh ép cô ấy vào tường, trên người cô có một mùi hương thanh khiết khiến cho người khác si mê.

Cũng giống như thân thể của cô, áo công sở cổ chữ V phác thảo ra khuôn ngực trắng như tuyết thấp thoáng mờ ảo, khiến cổ họng của anh như thắt lại.

Bầu không khí mơ hồ càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả một người phản ứng chậm chạp như Mạc Thiên Thiên cũng cảm thấy được.

“Anh, anh đừng như vậy?” Nếu không biết thân phận của anh ấy, cô vẫn có thể mong đợi một điều gì đấy, nhưng sau khi biết thì cô không còn mong đợi gì cả.

“Chẳng phải cô thích như vậy sao? Tất cả điều này là mong muốn của cô phải không?” Lời nói dửng dưng, mỉa mai, chế giễu của anh như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào cô, làm cho cô không có nơi nào để trốn.

Anh ấy nói vậy là có ý gì?

Không hiểu sao cô lại cảm thấy bị khinh thường, cô đẩy Sở Tuấn Ngạn ra ngay lập tức.

“Chủ tịch, xin hãy nghiêm túc.” Mạc Thiên Thiên chỉnh lại cổ áo, nhẹ giọng hỏi:

“Công việc của tôi hôm nay là gì?”

Mạc Thiên Thiên thể hiện thái độ muốn giải quyết công việc, Sở Tuấn Ngạn chỉnh lại trang phục, ngồi lại vào ghế, tay chỉ về đống tài liệu trên bàn:

“Sắp xếp xong trước 10h30, cái nào cần ký thì đưa tôi. 10h30 có cuộc họp, trách nhiệm của cô là ghi lại thông tin cuộc họp, 11h20 ăn trưa, hãy nhớ tôi chỉ ăn đồ ăn ở nhà hàng tây trên tầng 15, cụ thể món gì, cô chỉ cần nói thì người ta sẽ biết, bây giờ pha cho tôi một tách cà phê. Tôi không uống cà phê hòa tan mà pha sẵn.”

Mạc Thiên Thiên nhìn thời gian, bây giờ là 9h09, trước 10h30 phải sắp xếp xong tài liệu trên bàn, bây giờ còn phải đi pha cà phê, không uống cà phê pha sẵn, chẳng lẽ lại phải xay hạt cà phê?

Mạc Thiên Thiên nhìn Sở Tuấn Ngạn, cho dù nhìn như thế nào cũng thấy anh ta đang giở trò với cô.

Nhưng lúc này Sở Tuấn Ngạn đang cúi đầu, nghiêm túc xem hợp đồng, khi làm việc trông anh ấy rất tuyệt, các đường nét trên khuân mặt bớt căng cứng, trở nên mềm mại hơn, hàng lông mày hơi chau lại cùng với vẻ mặt nghiêm túc khiến cho người khác vô thức muốn làm mờ đi vết nhăn giữa trán của anh.

Suy nghĩ một lúc, Mạc Thiên Thiên ôm lấy đống tài liệu rồi hỏi một câu:

“Phòng làm việc của tôi ở đâu?”

“Đó” Sở Tuấn Ngạn ngẩng đầu lên và chỉ một cách tùy ý ở trong phòng, cô không có phòng làm việc riêng, chỉ có một cái bàn cà phê nhỏ, bên cạnh bàn là một bộ sofa mang phong cách kiểu Ý.

Thành thật mà nói, trong tất cả các phòng thì phòng chủ tịch là lớn nhất, rất rộng rãi, có cả nhà vệ sinh riêng, và có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Mặc dù phòng rất rộng, nhưng nó vẫn là một không gian kín, cô ở đây có chút xấu hổ, mối quan hệ giữa cô và Sở Tuấn Ngạn không quá trong sáng.

Nhưng vì Aarron, cô phải chịu đựng!

Sau khi đặt đống tài liệu xuống, cô chuẩn bị pha cà phê, nhưng nghĩ lại thì Sở Tuấn Ngạn không uống cà phê pha sẵn, tình cờ tầng dưới có một quán cà phê, cà phê ở đó mới xay, cô đi giày cao gót rồi chạy xuống.

Ngay khi cô đi, Sở Tuấn Ngạn ngẩng đầu lên, khóe môi vẽ một vòng cung vừa ý.

Nói là cà phê xay, nhưng Sở Tuấn Ngạn không nói thích uống hương vị gì, mocha, cappuccino hay cà phê Brazil có đường hay không. Mạc Thiên Thiên không biết nên đã mua mỗi loại một ly, cũng mang đường một ít lên..

Khi vào phòng, cô đặt trước mặt Sở Tuấn Ngạn, anh ta chọn cà phê Brazil, không uống có đường, nhưng thêm sữa, thích hương vị pha trộn.

Cô không nói gì mà cầm hai ly còn lại mang về đặt trên bàn, rồi chiến đấu cùng đống tài liệu.

Nếu đàn ông nghiêm túc làm việc trông thật quyến rũ, thì phụ nữ cũng vậy.

Cô ấy xem tài liệu rất nhanh, cả văn phòng chỉ có hai người, rất yên tĩnh, sau đó Sở Tuấn Ngạn dừng công việc của mình, chỉ cần nhìn đầu ngón tay của cô ấy đảo qua những tờ A4 tạo ra âm thanh trong trẻo, thật êm tai. Cô ấy thỉnh thoảng sẽ cau mày, tỏ vẻ khó hiểu, có lúc lại mím môi, trông thật đáng yêu.

10h25 có điện thoại gọi đến nhắc nhở chỉ còn 5 phút nữa sẽ đến cuộc họp.

Trên bàn Mạc Thiên Thiên còn phân nửa đống tài liệu, anh nhẹ giọng nói:

“Khoan đã!”

Cô nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc, anh phát hiện cô rất có tài trong lĩnh vực này, vốn dĩ nói phải xong trước 10h30 chỉ là lời nói lúc tức giận, đây là lượng công việc của một ngày.

Cô cúi xuống tiếp tục xem, không để ý đến ánh mắt anh, cô thậm chí còn không biết anh nghe máy.

Cho đến 10h30 lại có tiếng điện thoại phát ra, lần này là từ điện thoại của Mạc Thiên Thiên.

Cô sửng sốt, thực ra cô có một thói quen là sắp xếp thời gian khi làm việc, điều này giúp nâng cao hiệu quả công việc, nếu hết thời gian thì cô càng phải chăm chỉ làm việc. Lúc nãy khi Sở Tuấn Ngạn nói chuyện, cô đã ghi lại các mốc thời gian và đặt đồng hồ báo thức.

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của Sở Tuấn Ngạn. Trên bàn cà phê có hai chồng tài liệu, một bên đã sử lý xong, bên còn lại thì chưa.

“Chủ tịch, tôi….” Cô không muốn bào chữa cho bản thân, thực tế là cô đã không hoàn thành công việc được giao.

Cô nghĩ Sở Tuấn Ngạn sẽ nhân cơ hội để chế giễu vài câu, nhưng không ngờ anh ta chỉ nhẹ giọng nói:

“Cùng tôi đến cuộc họp”