Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 36: Tự rước lấy nhục

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 36: Tự rước lấy nhục

Ấn tượng của Lý Ái Dung đối với Tần Nhiễm dừng lại ở tập hồ sơ cá nhân hiệu trưởng Từ đưa bà ta, trong mắt Lý Ái Dung, liên quan đến Tần Nhiễm chỉ có một đống chuyện xấu.

Nghe thấy có người báo cáo Tần Nhiễm và Tưởng Hàm đánh nhau, bà ta liền nổi giận đùng đùng chạy đến lớp 9, "Thầy Cao, tôi đã nói từ lâu rồi, không thể nhận học sinh này, trường học là chỗ nào, là chỗ mà cô ta có thể làm loạn sao? Thầy xem xem có học sinh nào giống như cô ta không?"

Ánh mắt của cả lớp đều tụ tập lại.

Tần Nhiễm vô cùng bình tĩnh lật một quyển sách, cô có chút nghiêng người dựa vào tường, hơi cúi mặt, bộ dáng có chút thờ ơ.

"Cô Lý, có thể đây chỉ là hiểu lầm, bạn học Tần Nhiễm không phải người không chịu nói lý, chúng ta nên hỏi thăm rõ ràng trước đã..." Cao Dương hơi nhíu mày, đi đến một bên cửa, đẩy kính mắt.

"Hiểu lầm, còn có thể có hiểu lầm gì? Thầy Cao, thành tích dạy học của thầy còn kém rất nhiều, thầy không muốn lớp thầy học hành tử tế, nhưng tôi còn muốn học sinh lớp tôi thi cử thật tốt, chuyện này tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng, cũng phiền thầy gọi phụ huynh Tần Nhiễm đến đi." Lý Ái Dung nhìn nữ sinh còn đang ngồi trên ghế lật sách, trực tiếp mở miệng.

Lý Ái Dung nhìn Cao Dương, khinh miệt: "Thầy Cao, thầy cũng đừng nói gì cả, có lời gì giữ lại tự nói cùng với hiệu trưởng đi."

Bà ta quay người, giẫm lên giày cao gót định đi.

Trong lớp dần dần có người nhỏ giọng mở miệng nói chuyện.

"Chuyện gì xảy ra? Tần Nhiễm và Tưởng Hàm đánh nhau? Nhìn cô ấy không giống như là người biết đánh nhau?" Có người thấp giọng mở miệng.

"Sao lại không giống? Vậy cậu thấy ai giống người biết đánh nhau?"

"Thôi đi, mấy cậu không nghe nói à, trước kia Tần Nhiễm dính vào một vụ, đến cả cảnh sát cũng xuất hiện."

"Thật sao? Cô ấy dính vào vụ gì?"

Trong phòng học vừa yên tĩnh một lát lại náo nhiệt lên vì việc này.

"Chúng em đánh nhau vì cái gì, Tưởng Hàm không nói với cô à?" Tần Nhiễm rốt cục để sách xuống, cô đứng lên, nhìn Lý Ái Dung, mắt sáng như đuốc.

Lý Ái Dung không ngờ cô sẽ mở miệng, dừng một chút, cười lạnh, "Đánh nhau là đánh nhau, còn có lý do gì?"

"Vậy cũng được, cô Lý rất quan tâm đến học sinh lớp cô à?" Tần Nhiễm nhìn Cao Dương một cái, ý bảo ông chưa cần nói gì cả.

"Lớp một của tôi đều sẽ thi vào trường tốt" Giọng điệu của Lý Ái Dung xen lẫn lời đâm chọc, "Dù em có nói thế nào cũng vô dụng, Tần Nhiễm, hôm nay tôi không..."

Không biết từ lúc nào trong tay Tần Nhiễm đã cầm một chiếc điện thoại, cô tiện tay ném điện thoại di động xuống mặt bàn, "Nói với ai? Hiệu trưởng Từ à? Cô không cần đi tìm, ông ấy sẽ tới ngay."

Lý Ái Dung nói tìm hiệu trưởng thật ra cũng chỉ nói vậy mà thôi.

Hiệu trưởng Từ luôn rất bận bịu, phần lớn công việc trong trường đều do phó hiệu trưởng xử lý, muốn tìm được hiệu trưởng Từ cũng không dễ dàng.

Đặc biệt là thường xuyên có người lạ đến trường tìm hiệu trưởng Từ, không phải lái xe sang thì cũng là xe có biển số màu đỏ, hết sức kinh người.

Mấy năm qua, thầy trò trong trường đều biết đại khái, bối cảnh của hiệu trưởng Từ không đơn giản, muốn tìm ông, độ khó cũng không khác gì nhiều so với gọi được đến đường dây nóng của thị trưởng.

Lớp 9 lập tức im lặng, những học sinh này hơi kinh ngạc nhìn Tần Nhiễm.

Lý Ái Dung cũng sửng sốt một chút, sau đó mở miệng, biểu cảm phẫn nộ, "Nói dối cũng thật là thành thạo, em cho rằng em chỉ nói là tôi sẽ tin? Tôi còn nói bây giờ hiệu trưởng Từ đang ở nhà tôi..."

"Chuyện gì mà ồn ào thế." Lý Ái Dung còn chưa nói hết một câu, đã nghe được một thanh âm hùng hậu.

Một ông cụ chắp tay sau lưng, chậm rãi thong thả bước tới.

Đôi mắt khôn khéo giấu sau mắt kính.

Hiệu trưởng Từ rất ít khi xuất hiện, học sinh trong trường phần lớn đều không nhận ra ông ta, nhưng khí thế của người ở địa vị cao đã lâu thì không thể coi thường.

"Hiệu trưởng Từ?" Lý Ái Dung và cả Cao Dương đều bị dọa giật mình, không ngờ hiệu trưởng Từ thật sự đến rồi.

Từ Diêu Quang cũng không nhịn được mà nhìn về phía Tần Nhiễm, chỉ là một ân nhân cứu mạng cũng có thể khiến cho ông nội gọi là tới như vậy? Tần Nhiễm này rốt cuộc là ai?

Lớp 9 khó được mà yên tĩnh trong một chớp mắt.

Lý Ái Dung ngừng một chút, bà ta nhìn Tần Nhiễm.

Cắn răng, nói thẳng: "Hiệu trưởng Từ, ngài đến vừa đúng lúc, học sinh mới chuyển đến này vừa đến trường không bao lâu đã đến gây chuyện thị phi, tối hôm qua còn đánh nhau với bạn học Tưởng Hàm lớp chúng tôi, quấy rầy học sinh lớp chúng tôi học tập, ngài cũng biết tương lai lớp một đều sẽ thi vào các trường trọng điểm, không chịu được giày vò như vậy."

Trên mặt hiệu trưởng Từ vẫn rất ôn hòa, ông ta liếc nhìn Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cụp đôi mắt, không biết đang nghĩ gì, khiến cho người ta không thấy rõ ánh mắt cô, nửa ngày cũng không nói gì.

Ánh mắt Lý Ái Dung nhìn cô càng ngày càng mỉa mai, hiệu trưởng Từ đến rồi, lúc này không phản đối nữa?

Lớp 9 từ sau khi hiệu trưởng đến, yên tĩnh một cái chớp mắt, sau đó "Ầm" một tiếng mà nhốn nháo lên.

Phần lớn là giọng nữ sinh.

"Xùy —— ra vẻ quá mức rồi, không phản đối sao? Chọc ai không chọc, lại đi đánh nhau cùng Tưởng Hàm, hiệu trưởng Từ thật sự đến rồi." Thành tích của Tưởng Hàm không tệ, cha cô ta lại là nhà giàu mới nổi, thư viện nhà trường chính là do cha cô ta tặng.

"Cái gì mà làm ra vẻ, người ta là khách quen của đồn công an đấy."

"Cũng là họ Tần, sao Tần Ngữ lại khác biệt lớn như vậy." Nói những cái này, phần lớn cũng đều là nữ sinh.

Tần Nhiễm vừa đến đã trở thành người nổi tiếng trong trường, chiều nào cũng có không ít người nghe danh mà đến, nếu gia thế thành tích đều tốt như Tần Ngữ các cô còn phục, có điều kiểu người như Tần Nhiễm này các cô chỉ có ghen ghét.

Ầm ĩ khắp chốn.

"Cô Lý, cô quan tâm học sinh lớp cô như vậy, sao không biết bạn học Phan Minh Nguyệt lớp cô vẫn luôn bị Tưởng Hàm uy hϊếp bằng bạo lực?" Tần Nhiễm ngẩng đầu, cô cười cười, rất yên tĩnh mở miệng.

"Em..." Lý Ái Dung sững sờ.

"Không cần phản bác, hành lang ký túc xá nữ có giám sát, cô có thể đi xem giám sát." Tần Nhiễm không cười, ánh mắt chuyển đến trên người Lý Ái Dung, âm thanh theo biểu cảm của cô chậm rãi lạnh xuống: "Cô nói cô rất quan tâm đến học sinh, tôi liền rất muốn biết, vì sao Tưởng Hàm vẫn luôn nhục mạ bạn học Phan Minh Nguyệt thi đại học được cộng hai mươi điểm là lai lịch bất chính, cô cũng không để ý? Hay cái gọi là quan tâm học sinh của cô, chỉ quan tâm đến kẻ có tiền có thế?"

Câu nói sau cùng, thành công khiến cho ánh mắt của học sinh ban 9 chuyển hướng sang Lý Ái Dung.

Sắc mặt Lý Ái Dung dần dần biến thành màu xanh tím.

Việc liên quan đến Phan Minh Nguyệt, hiệu trưởng Từ cũng thay đổi biểu cảm.

Nghiêm túc mở miệng: "Cô Lý, chuyện này tôi nghĩ vẫn nên xem giám sát, để cho cảnh sát đến tra, nếu thật sự như bạn học Tần nói, bạo lực học đường là chuyện không thể để tiếp tục diễn ra."

Chuyện này sao đã biến thành bạo lực học đường? Còn liên lụy đến cảnh sát?

Tần Nhiễm nói có giám sát, vậy sự tình chắc chắn là thật, Lý Ái Dung luôn luôn co được dãn được, vội vàng mở miệng: "Hiệu trưởng Từ, thật xin lỗi, tôi không hỏi rõ ràng, không biết chuyện này liên quan đến cả em Phan Minh Nguyệt..."

"Chuyện này nói với tôi cũng vô dụng, Tần Nhiễm mới là người trong cuộc." Hiệu trưởng Từ ôn hòa nhắc nhở.

Sắc mặt Lý Ái Dung lúc xanh lúc trắng, bảo bà ta xin lỗi học sinh, còn là học sinh bà ta không ưa, Tần Nhiễm, bà ta có chút khuất nhục, cuối cùng vẫn kiên trì xin lỗi Tần Nhiễm ngay trước mặt tất cả mọi người lớp 9, "Tần Nhiễm, là cô hiểu lầm em."

"Thế thì không cần, dù sao trước đó vẫn luôn nghe nói cô Lý là một cô giáo hiểu rõ đại nghĩa, em cũng không ngờ cô có thể không phân biệt được thị phi, chê nghèo yêu giàu." Tần Nhiễm thờ ơ mở miệng.

Lớp 9 có mấy nam sinh, bao gồm cả Kiều Thanh cũng không nhịn được "Phốc" một tiếng bật cười.

Lý Ái Dung một phút cũng không muốn ở lại thêm nữa, cúi đầu nghiêm mặt rời đi, hôm nay là bà ta tự rước lấy nhục.

Đi ngang qua Cao Dương, bà ta thẹn quá hoá giận, gần như là ác độc mở miệng: "Thầy Cao, thầy cũng đừng đắc ý, thầy nhìn xem lớp thầy có một đống rác rưởi, tôi chờ đám các người thi đại học có mấy người có thể thi đỗ."

Tiếng chuông tan học đã sớm vang.

Bởi vì đoạn nhạc đệm này, kéo dài thêm bảy tám phút.

Ngoài cửa lớp 9 đã có không ít người tụ tập.

Kiều Thanh đá văng ghế đứng lên, chân dài đặt lối đi, phách lối mở miệng: "Tần Nhiễm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có cần tôi đi giúp cậu dạy dỗ Tưởng Hàm một trận không?"

Mấy học sinh lớp 9 vừa mới nói xấu Tần Nhiễm đều không dám lên tiếng nữa.

Tần Nhiễm cất kỹ sách, thờ ơ: "Không cần."

Từ Diêu Quang nhìn Tần Nhiễm một cái, lại thu hồi ánh mắt, cầm sách, nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi, Tần Ngữ nói tối nay tập bản mới."

Kiều Thanh cũng biết gần đây anh ta vô cùng chấp nhất với bài mới của Tần Ngữ.

Đứng dưới tầng chờ hai người Từ Diêu Quang mà không thấy, liền lên tầng chờ bọn họ.

Nhìn thấy cửa ra vào lớp 9 cửa đã có không ít người, trong miệng thỉnh thoảng nhắc đến Tần Nhiễm, dường như không ai phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, điều này khiến Tần Ngữ không khỏi nhéo nhéo ngón tay.

Cô ta mấp máy môi, ngẩng đầu, thở dài, rất lo lắng: "Tôi nghe bọn họ đều nhắc đến chị tôi, chị ấy lại gây ra chuyện gì sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »