Chương 121: Tần Nhiễm bị Cao Dương phát hiện
Editor: Rydie
Trong số các thầy cô tới hóng chuyện cũng không có thầy cô giáo hóa.
Nhiều môn thi như vậy cũng chỉ còn hóa là chưa thi lại.
Nghe được Tần Nhiễm nói, những người khác đều đang nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng.
Đặc biệt là Lý Ái Dung, từ khi bà ta thấy Tần Nhiễm làm được bài thi tiếng Anh kia cũng đã đã quên chính mình đang nghĩ gì.
Bài thi chính bà ta ra nên đương nhiên bà ta biết, Lý Ái Dung tương đương có dã tâm trong nghề dạy tiếng Anh này.
Bài thi tháng sau bà ta còn chưa làm xong, nhưng mỗi một đề bà ta đều căn cứ vào đề thi thật, đừng nói Tần Nhiễm, đến chính bà ta còn chưa soạn xong đáp án.
Bà ta nhìn Tần Nhiễm dùng chưa đến mười lăm phút để làm xong 35 câu này.
Trong lúc nhất thời đã khϊếp sợ đến quên mở miệng.
Tần Nhiễm? Sao cô có thể làm nhanh như vậy? Đứa học sinh này bà ta còn không hiểu rõ sao? Trong hồ sơ là một mảnh hỗn loạn một đống lỗi, đi học chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng, sao cô có thể làm đúng?!
Toàn văn phòng, chỉ có Cao Dương là người đầu tiên phản ứng lại, ông ấy khụ hai tiếng, nhưng người vẫn đang lâng lâng, "Chủ nhiệm Đinh, tôi đi gọi thầy giáo hóa đến ra đề."
Các thầy cô khác cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Mặt không cảm xúc mà nghĩ, tiếng Anh toán sinh chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh sao?
Còn gọi thầy hóa đến làm gì? Để có thêm một người cùng hoài nghi nhân sinh sao?
May mắn chủ nhiệm Đinh cũng kịp phục hồi tinh thần lại, ông ấy trầm mặc trong chốc lát mới gian nan mở miệng, trên mặt mang theo ý cười vô cùng hòa ái: "Thầy Cao này, không cần gọi thầy hóa nữa, tôi tin bạn Tần Nhiễm không gian lận."
Dừng một chút, chủ nhiệm Đinh lại nhìn về phía các thầy cô khác trong văn phòng, dò hỏi, "Mọi người có ý kiến gì không?"
Các thầy cô vội vàng phủ định.
Bọn họ sao có thể có ý kiến gì?
Chuyện này đã không cần nói thêm gì nữa, Tần Nhiễm có gian lận hay không đã rõ ràng.
Chủ nhiệm nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Nhiễm và Cao Dương như một người cha hiền: "Hai người đi về trước đi."
**
Cao Dương trở lại văn phòng.
Từ hôm sửa bài, bài thi đó đã gây oanh động trong tập thể các thầy cô dạy toán, giờ biết đó là bài thi của Tần Nhiễm lại càng khiến mọi người chấn động.
Ông ấy nhìn chằm chằm tờ đáp án bài thi của Tần Nhiễm, chữ viết của Tần Nhiễm đã tiến bộ không ít so với lúc khai giảng.
Khó trách lúc chấm bài ông ấy không nhận ra, Cao Dương đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.
Tay ông ấy run nhè nhẹ, mất một lúc lâu để làm chính mình bình tĩnh.
Bên ngoài, giờ tự học đã kết thúc, không ít học sinh đang đi lại.
Cao Dương đè lại bàn tay run rẩy của mình.
Ông ấy gọi một học sinh vào, nhờ cậu ấy đi tìm Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm tới rất nhanh.
Cô đang hơi cúi đầu, kéo khóa kéo áo khoác đồng phục.
"Thầy Cao, thầy tìm em có việc gì không ạ?" Tần Nhiễm thu hồi dáng vẻ lười biếng lại.
Cao Dương hít sâu một hơi, Tần Nhiễm có thể nhìn đến, bàn tay ông ấy đặt bên cạnh chén trà hơi hơi run rẩy.
Tần Nhiễm rất ngoài ý muốn, cô nâng mắt, tóc đen bên thái dương tự nhiên rũ qua mi mắt.
"Hai tháng trước, lúc hiệu trưởng Từ sắp xếp em vào lớp chúng ta," tay Cao Dương dừng một chút, nỗ lực khiến cho giọng nói của chính mình nghe không quá lâng lâng, "Thuận tiện cho thầy xem một phần đáp án đề thi Olympic năm trước."
Trong tay Cao Dương là phiếu trả lời bài thi toán của Tần Nhiễm, tờ phiếu trả lời mà lúc chấm bài ngày hôm qua ông ấy cũng đã nhìn vô số lần.
Hầu Đức Long ra đề luôn luôn khó.
Đề bài cuối cùng lần này dung hợp phong cách ra đề của Hầu Đức Long, ý cuối cùng cho dù đặt trong kì thi học sinh giỏi cũng sẽ là câu hỏi phân loại cuối cùng.
Trừ Tần Nhiễm, không một ai làm được, đến cả Từ Diêu Quang cũng chưa thể.
Nhưng Tần Nhiễm làm được.
Không thể tránh được mà khiến Cao Dương nhớ tới lần đầu tiên thấy Tần Nhiễm trong văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Từ còn cho ông ấy một phần bài giải đề Olympic năm ngoái.
Phần bài giải hôm đó cũng giống như phần bài giải ông ấy đang cầm trong tay, ý tưởng hoàn mỹ, logic kín đáo, các bước đi đơn giản rõ ràng ngắn gọn, nhưng những bước cần có để lấy điểm lại không thiếu một bước nào.
Điểm khác biệt duy nhất chính là bài thi hiệu trưởng Từ cho ông ấy có chữ viết bay múa, từng nét nhấn nhá rõ ràng, vừa thấy là biết từng luyện tập kỹ càng.
Không quá giống phần bài giải ông ấy đang cầm trong tay.
Vô số ý nghĩ trằn trọc chạy qua đầu, Cao Dương mới cho ra một kết luận, ánh mắt dừng ở bàn tay phải Tần Nhiễm đang đặt trên khóa kéo áo khoác đồng phục, mắt ông sáng ngời có thần: "Tần Nhiễm, em thuận cả hai tay đúng không?"
Bình thường người thuận tay trái, sao lại dùng tay phải kéo khóa?
Tay Tần Nhiễm đang kéo khóa áo dừng lại.
Cô dừng động tác, sau một lúc lâu mới nhéo cổ tay mình, cười cười, "Đúng vậy."
Tay nắm chén trà của Cao Dương siết chặt, ông ấy không khỏi nhích người ngả về sau lưng ghế.
Một lúc lâu sau mới bình ổn lại: "Em từng tham gia Olympic?"
Nhưng không đúng.
Cao Dương vẫn luôn chú ý kỳ thi Olympic, dựa vào phần bài giải ông ấy cầm của Tần Nhiễm kia, chỉ cần cô tham gia, nhất định sẽ lấy được giải.
Nhớ lại kỳ thi Olympic hai năm gần đây, Cao Dương tin tưởng không có tên Tần Nhiễm.
"Bởi vì một chút vấn đề, không tham gia kịp." Tần Nhiễm "à" một tiếng, có chút phong đạm vân khinh, "Thầy à, thầy đừng nói cho những người khác, em không hẳn là thuận tay trái, nhưng em cũng không định dùng tay phải."
"Vì sao?"
Tần Nhiễm rũ mắt, hàng mi dài bao trùm ánh mắt.
Sau một lúc lâu, Cao Dương nghe được giọng nói hơi khàn khàn của cô, "Bởi vì tay phải của em đã trải qua một việc không thể tha thứ."
**
Tiết học đầu tiên buổi chiều chính là tiết toán của Cao Dương.
Lúc Tần Nhiễm về lớp, tiếng chuông đi học đã vang lên.
Nhưng lớp còn chưa quá ổn định.
Một buổi trưa qua đi, có thành tích của một số người đã lộ ra.
Kiều Thanh gác chân ra lối đi nhỏ, tay chống bên môi, mở miệng: "Biết gì không, trường chúng ta có một người thi được điểm tuyệt đối môn toán."
"Má, ai biếи ŧɦái như vậy?" Bạn cùng bàn của Kiều Thanh trầm mặc một lúc lâu.
Nghe thế, Từ Diêu Quang còn đang xem đáp án bài thi Tần Ngữ gửi đến đây cũng dừng một chút.
Cậu ta nghiêng đầu, quay lại nhìn Kiều Thanh.
Kiều Thanh nghĩ nghĩ, cũng hỏi: "Từ thiếu, là cậu sao?"
Từ Diêu Quang lắc đầu, mở miệng như suy tư gì, "Tôi chỉ được 141 điểm."
Bạn cùng bàn Kiều Thanh bị câu "chỉ có" kia làm cho nghẹn họng, sau đó mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà mở miệng, "Vậy hẳn là chỉ còn Phan Minh Nguyệt thôi, cô gái này biếи ŧɦái vậy sao."
Đoàn người đang nói, Cao Dương chợt xuất hiện bên cửa. Tiếng thảo luận trong lớp nháy mắt biến mất, ánh mắt mọi người đều chăm chú chuyển lên trên người ông.
Trên tay Cao Dương cầm hai thứ, một là phiếu trả lời trắc nghiệm, cái còn lại là phiếu trả lời bài tự luận.
Đặt hai chồng bài thi lên bục giảng xong.
Ông xoay người dán một tờ bảng biểu lớn lên bên cạnh bảng đen.
Tất cả mọi người biết đó là bảng xếp hạng, nhưng bởi vì đang giờ học, không ai dám rời khỏi chỗ ngồi.
Cao Dương dán xong, để cho lớp phó toán lên bục giảng trả bài.
"Hà Văn, 79."
"Trương Lệ, 79."
"..."
Điểm xếp từ thấp đến cao, điểm của phần lớn mọi người đều tập trung ở khoảng bảy tám chục điểm.
"Hạ Phi, 97."
"Lâm Tư Nhiên, 119."
Lúc số điểm này được đọc lên, cả lớp đều ồn ào một chút, người đầu tiên được hơn 100 điểm.
Điểm khá như vậy, đặc biệt là lúc trước thành tích của Lâm Tư Nhiên cũng không quá nổi bật, cả lớp đều rất ngoài ý muốn.
Bao gồm Từ Diêu Quang cũng nâng đầu nhìn về phía Lâm Tư Nhiên.
"Từ Diêu Quang, 141."
"Từ thiếu quả nhiên biếи ŧɦái."
"Đoán không sai chút nào."
"Chẳng lẽ Phan Minh Nguyệt không biếи ŧɦái hơn?"
Từ Diêu Quang đi lên lấy bài thi, nhưng lại không thể kéo từ trong tay lớp phó toán ra được.
Cậu ta dừng bước, lạnh nhạt nhìn về phía lớp phó toán.
Dựa theo lệ thường, lớp phó toán đều cho rằng trả xong bài cho Từ Diêu Quang là đã hết bài rồi.
Dưới bài thi của Từ Diêu Quang còn có một bài, cậu ta ngơ ngác nhìn tờ bài thi cuối cùng này.