Chương 12: Tổ tông của ông đây
Lâm Tư Nhiên hơi ngẩng đầu lên, thấy cô bạn ngồi cùng bàn có chút hung dữ của mình kia híp híp con ngươi đẹp mắt, dường như còn huýt sáo.
Giọng nói thờ ơ, một tay cắm túi, nghiêng người, rất tùy ý nhìn các thiếu niên đang vây xung quanh bằng xe máy.
Sao người này còn cười được vậy...
Có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến đầu gấu trường học, Lâm Tư Nhiên chỉ mới nghĩ đến một chút, chân đi đứng đều như đang nhũn ra, cô ấy nắm lấy cổ tay Tần Nhiễm, khớp xương nhô lên, đầu ngón tay trắng bệch.
Cách đó không xa.
"Cậu Từ này, những kẻ bên Ngụy Tử Hàng đã bắt nạt người trong trường học chúng ta đến tận trước mặt anh rồi." Kiều Thanh cũng gấp, anh ta cắn thuốc lá, vuốt quả đầu đinh một cái, nhướng mày nhìn Từ Diêu Quang.
Từ Diêu Quang ngước mắt, bề ngoài anh ta lộ ra vẻ ôn hòa, nhưng cặp mắt hơi nhíu kia lại vô cùng lạnh lẽo, "Cậu quan tâm làm g..."
Ánh mắt rơi xuống chỗ đám người phía trước đang chướng khí mù mịt, ở nơi chính giữa, nữ sinh quay lưng về phía anh ta biếng nhác đứng đấy, cô vừa cao còn rất gầy, không thèm nhìn sang bên này.
Dưới ánh nắng chiều muộn còn sót lại, gương mặt kia của cô xinh đẹp đến mê hoặc lòng người, vẻ mặt lạnh lẽo ngạo mạn, còn mang theo sự lưu manh hết sức rõ ràng.
Sự sắc bén không thể che giấu được khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng.
Giọng của Từ Diêu Quang dừng lại một chút, khó trách Kiều Thanh kéo lấy anh ta cứ phải rẽ ngoặt đến nơi đây, nhan sắc này quả thật cũng rất hiếm thấy.
"Cậu Từ, anh còn được nữa hay không vậy." Thấy Từ Diêu Quang vẫn chưa hề lên tiếng, Kiều Thanh căng thẳng, nhỏ giọng, "Tên Ngụy Tử Hàng kia xuống xe rồi, coi như anh không thích bạn học mới đi, cán bộ học tập là bạn cùng lớp với anh hai năm rồi mà cũng thấy chết không cứu sao?"
Thấy Từ Diêu Quang hơi sững sờ, Kiều Thanh không nghĩ nhiều, coi như Từ Diêu Quang ngầm cho phép.
Anh ta đi về phía trước một bước, lớn tiếng nói: "Cán bộ học tập, cậu đưa bạn học mới sang bên đây, xin Ngụy Tử Hàng nhường đường một chút."
Giọng điệu của Kiều Thanh rất cấp bách.
Lâm Tư Nhiên cũng nghe thấy giọng của Kiều Thanh, sắc mặt cô ấy vui vẻ, nắm lấy tay Tần Nhiễm muốn đi về phía Kiều Thanh.
Tiếng xấu của Ngụy Tử Hàng vang danh hiển hách, năm đó lúc vừa mới chuyển đến học, tên lưu manh cầm đầu ở địa phương này đã bị anh ta làm cho sứt đầu mẻ trán.
Vốn tưởng rằng anh ta xong rồi, nhưng không ngờ cuối cùng lại không giải quyết được việc gì.
Cái danh đầu gấu trường học của anh ta cũng vì thế mà truyền ra.
Truyền thuyết nói anh ta đã làm ra vô vàn việc ác, còn có bối cảnh rất lớn, đến cả xã hội đen cũng không dám chọc anh.
Loại người này không phải học sinh bình thường như bọn họ có thể chọc vào được.
Đến cả một học sinh tốt như Lâm Tư Nhiên cũng đã từng nghe nói.
Lúc này Kiều Thanh vừa hô, cô ấy kéo Tần Nhiễm muốn dắt cô đi.
Nhưng không ngờ lòng bàn chân Tần Nhiễm như thể đã mọc rễ vậy.
Không kéo nổi.
Kiều Thanh cầm điếu thuốc, thấy tình huống này thì gấp gáp: "Mẹ nó, chuyện gì xảy ra với hoa khôi mới này vậy, còn muốn đánh nhau à? Ngụy Tử Hàng cũng không phải dễ gây sự, cậu Từ anh nói một câu đi!"
Tính tình của hoa khôi mới này đúng là kiêu ngạo, ngang tàng đến hung ác, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ.
Danh tiếng của Ngụy Tử Hàng ở trường cao đẳng nơi thành phố Vân này rất xấu, học sinh trường Cao đẳng đối với anh ta cũng vừa nể vừa sợ, từ trước đến nay anh ta không sợ trời không sợ đất, không ai có thể kiềm chế.
Sau khi Lâm Cẩm Hiên tốt nghiệp, đối phương cũng chỉ hơi kiêng kị Từ Diêu Quang một chút.
Hai nhóm người không vừa mắt nhau, xích mích chủ yếu vẫn là tiệc hoan nghênh tân sinh năm đó, Tần Ngữ rất nổi tiếng, đám người Ngụy Tử Hàng trà trộn vào, cuối cùng còn trào phúng Tần Ngữ kéo violon không hay, bấy giờ Từ Diêu Quang mới đối đầu trực tiếp với Ngụy Tử Hàng.
Tần Ngữ kéo violon đã đạt đến cấp 8 còn không hay à? Tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta đang gây chuyện.
Mà Diêu Quang cũng vừa chuyển trường đến, anh ta vốn cho rằng Từ Diêu Quang chết chắc, lại không ngờ cuối cùng Ngụy Tử Hàng cũng không trêu chọc đến Từ Diêu Quang.
Từ lúc đó, Kiều Thanh mới biết Ngụy Tử Hàng có hơi kiêng kị Từ Diêu Quang.
Bây giờ Tần Nhiễm như thế này, Kiều Thanh còn căng thẳng thay cô, anh ta chửi nhỏ một tiếng.
Không muốn sống nữa à!
Lâm Tư Nhiên thấy tên đầu gấu trường học kia xuống xe máy, mặt càng thêm trắng, nhỏ tiếng, giọng nói run rẩy, "Tần Nhiễm, chúng ta đi nhanh đi... lát nữa mình giải thích với cậu sau."
Cô ấy kéo Tần Nhiễm, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, run không dừng được.
Học sinh bình thường nhìn thấy đầu gấu trường học mà đến xã hội đen còn không sợ trong lời mọi người đồn đại, phản ứng thế này cũng rất bình thường.
Tần Nhiễm vỗ vỗ vai Lâm Tư Nhiên, biểu cảm trên mặt không thay đổi, một tay tản mạn cắm trong túi quần, nghiêng đầu liếc nhìn, đường cong bên miệng giống như cười mà không phải cười.
Điệu bộ của đại lão, ngông cuồng ngạo mạn.
Chỉ có chân Lâm Tư Nhiên run rẩy, sợ đến không nhúc nhích nổi.
Trước mắt biến thành màu đen.
Thiếu niên cầm đầu đi về phía các cô, thiếu niên kia có một đôi mắt phượng, hình dáng rõ ràng, trong veo, giữa ngón tay trắng noãn đốt một điếu thuốc đang nhả khói, cả người có loại khí thế xấu xa khó mà tả nổi.
Thấy Ngụy Tử Hàng muốn tự mình xuống tay, Kiều Thanh và một đoàn người đều nghĩ, học sinh mới này xong rồi.
Ngón tay Từ Diêu Quang giật giật, anh ta nhìn về phía trước vừa mới muốn nói điều gì.
Đã nghe thấy Tần Nhiễm mở miệng: "Ngụy Tử Hàng, cậu để cho người nào đưa bạn ngồi cùng bàn của tôi về đi, cô ấy sợ đến không nhúc nhích nổi rồi."
Ngụy Tử Hàng liếc mắt nhìn Lâm Tư Nhiên, lúc này mới cười rất hiền hoà, không hề sót lại chút khí thế nào của đầu gấu trường học, lập tức quay đầu chọn một thiếu niên nhìn qua có chút hình dáng của học sinh tốt để đưa Lâm Tư Nhiên.
Ngay sau đó lại gần, anh ta nhìn nhìn Tần Nhiễm cười tươi, đáy mắt có niềm vui thật sự: "Không phải đâu, chị Nhiễm, sao chị đến thành phố Vân mà không nói với em một tiếng nào."
Tần Nhiễm hất hất đồng phục, áo sơmi bên trong hơi lỏng lẻo, xương quai xanh như ẩn như hiện, theo động tác của cô mà hiện lên lúc sáng lúc tối.
"Quyết định tạm thời." Lá thư này hiệu trưởng Từ đã cho cô một năm nay.
Ngụy Tử Hàng vẫn còn bất mãn, "Vậy chị đến rồi cũng không tìm em."
"Hôm qua mới đến." Tần Nhiễm nói một tiếng với Lâm Tư Nhiên, thấy Lâm Tư Nhiên sững sờ, cô lại quay người sang, đạp Ngụy Tử Hàng một nhát, hơi nhướng mày, "Cho mấy tên đàn em này của cậu cút đi nhanh lên, dọa bạn ngồi cùng bàn của tôi rồi."
Ngụy Tử Hàng đành phải cho tên đàn em kia nhanh chóng cút đi.
Hiển nhiên là Lâm Tư Nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại được, Tần Nhiễm chuẩn bị tự mình đi mua sách.
Thiếu niên giữa trưa bị Tần Nhiễm đánh đến quỳ xuống, "Đại ca, cô... cô ta là..."
Ngụy Tử Hàng mặc áo thể thao, động tác dụi tắt thuốc lá không có vẻ thô lỗ, hơi nhướng mày với điệu bộ kỳ lạ.
Anh ta thoáng liếc mắt khi nghe thấy câu hỏi, cười xấu xa: "Đầu gấu thôn Ninh Hải, tổ tông của ông đây."
Nói xong cũng không đợi những người này phản ứng lại.
"Chị Nhiễm, chị đi đâu vậy?"
"Mua sách." Trả lời ngắn gọn mà đủ ý.
"Em đi cùng chị..."
Giọng nói cứ từng bước xa dần, Lâm Tư Nhiên còn đờ ra ở chỗ cũ không phản ứng kịp.
Đàn em của đầu gấu trường học mà trước kia cô ấy sợ chết khϊếp, cẩn thận từng li từng tí bước gần lại lấy lòng nói, "Chị, chị có muốn về trường học không?"
Đầu óc Lâm Tư Nhiên trống rỗng trong thoáng chốc.
Cách đó không xa, Kiều Thanh bên kia cũng im lặng, ngay cả Từ Diêu Quang trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Tần Nhiễm ở bên này, cô vừa chọn được vài cuốn sách điện thoại đã rung lên mấy lần.
Cô tùy ý lấy ra xem.
Là một số điện thoại ẩn ——
[ có nhiệm vụ mới, chỉ rõ muốn cậu, có nhận không? ]
------ lời nói với người lạ ------
Mọi người buổi sáng tốt lành, hôm nay mọi người đều đã cảm nhận được độ đẹp trai của Nhiễm gia rồi chứ?
Lời editor: Dùng sự đẹp trai của Nhiễm gia và sự chân thành đáng yêu của Lâm Tư Nhiên làm quà, tặng cho các bạn nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6 ^^ Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!