Chương 2

Tính ra, Diệp Tú chỉ ở thư đường nửa năm. Ngày đó sau khi giúp Trịnh Khê lau mực, nàng đã bị phụ thân dẫn về, chuyên tâm học tập nữ công và đàn cổ.

Diệp phụ nói, nữ tử không có tài mới là đức, huống chi cả ngày nàng ở nhà đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, ông nghe đã đau đầu.

Cũng bởi vì chuyện này, phu gia vốn muốn đợi Diệp Tú lớn hơn chút nữa, nhanh chóng tới Diệp gia đưa sính lễ, phô trương cầu thân.

Kỳ thực, phụ mẫu Trịnh gia đối với hôn sự cũng không nóng nảy, nhưng không chịu nổi nhi tử bảo bối của họ sốt ruột. Diệp Tú đến thư đường học tập, hắn còn có thể ngày ngày nhìn nàng, về sau nàng không đến thư đường nữa, hắn chẳng phải thật lâu không thấy được nàng sao?

Trịnh Khê ngoài miệng tuy luôn ghét bỏ Diệp Tú không an phận, nhưng trong lòng lại cực kì để ý nàng.

Sính lễ đưa đến, trên mặt Diệp Tú cả ngày đều mang theo ý cười. Nàng đi lòng vòng trong phủ, gặp ai cũng nói: “Ngươi biết không? Trịnh gia rốt cuộc cầu thân rồi.”

Song đến ban đêm, sính lễ đặt trong phòng Diệp Tú bỗng động đậy.

May mắn Diệp Tú sớm có chuẩn bị, vừa mới nghe được tiếng vang, đã nắm chặt gậy, chờ người trong rương đi ra, lập tức đánh xuống.

Nàng là ai? Nàng là Diệp Tú ngày ngày được dạy “phải hiền lương dịu dàng”! Dám đến nàng khuê phòng làm ầm ĩ, không phải muốn chết thì là gì?

Người bị đánh lục tục đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Tú lại đánh thêm cái nữa. Một gậy này vô cùng ác độc, người nọ lắc lư rồi ngã xuống.

Nàng hừ lạnh một tiếng, nhanh nhẹn đóng kín nắp rương, khóa cũng bị nàng khóa chặt.

Đợi khi nàng định ra ngoài tìm phụ thân xử trí người này, lại nghe bên trong truyền đến tiếng ho khan và tiếng thét phẫn nộ: “Diệp Tú! Khụ khụ! Sau này ngươi gả đi, ta nhất định phải… Khụ khụ!”

Diệp Tú nghe được giọng nói quen thuộc bên trong, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức che miệng, không tiếng động nở nụ cười. Chờ cười đủ mới giả vờ lạnh giọng nói: “Ngươi phải thế nào ta mặc kệ, hiện giờ ta muốn đưa ngươi về Trịnh phủ, ngươi còn gì muốn nói không?”

“… Ngươi đúng là nữ nhân đanh đá! Tại sao ta lại muốn thú nha đầu ngươi cơ chứ?!”

Diệp Tú khẽ đá cái rương, “Ai biết được? Chẳng qua từ việc cầu thân hôm nay, xem ra ngươi rất gấp nhỉ.”

“Diệp Tú!” Trịnh Khê vừa giận vừa hờn, “Mau thả ta ra ngoài!”

“Thả ngươi ra, ta còn muốn thanh danh nữa hay không?” Diệp Tú bỏ gậy xuống, ánh mắt sáng lấp lánh. Không đợi Trịnh Khê phản ứng, hắn đã nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói kinh sợ của Diệp phụ…

Được rồi, lần này là hắn cực kỳ thất sách rồi.

Trịnh Khê trong rương được người mang về, Trịnh gia tức không nhẹ, cho dù là vị hôn thê, nhưng hắn liều lĩnh vào khuê phòng cô nương người ta như vậy, tương lai bảo Diệp Tú ngẩng đầu thế nào?

Vì thế Trịnh gia rối rít nhận lỗi, bổ sung thêm sính lễ, chuyện này mới lắng xuống.

Qua mấy ngày, Diệp Tú xuất môn mua son, lại nhìn thấy Trịnh Khê.

Trịnh Khê trước mắt, mặt mũi bầm dập, trống rất chật vật.

Diệp Tú không nhịn được phì cười. Trịnh Khê ở bên cạnh tức đến nghiến răng, khuôn mặt đen sì không tả nổi.

Hắn rất nhớ nữ tử này, mạo hiểm nhìn nàng, lại bị nàng đánh thành ra như vậy.

Đây là chuyện một thê tử… Một vị hôn thê nên làm sao?!

Nhưng Trịnh Khê luyến tiếc rời đi, đành phải theo nàng đi mua son. Mua son xong, hắn lại hộ tống nàng trở về Diệp phủ.

Đến khi nhìn nàng vào cửa lớn, hắn mới vỡ lẽ, vì sao vừa rồi ở trên đường, người ta đều chỉ trỏ vào hắn.

Một nam tử mặt mũi bầm dập, theo sát một thiếu nữ xinh đẹp… Bất kể thế nào, đều khiến người ta hoài nghi.

Trịnh Khê đứng trước cửa Diệp phủ khóc không ra nước mắt, tay cũng bất giác sờ lên khóe miệng – đó là nơi tiểu nha đầu thay hắn lau vết mực, bàn tay nhỏ nhắn không cẩn thận chạm phải.

Đang miên man hồi tưởng, cửa lớn Diệp phủ bỗng mở lại, một tiểu nha đầu lanh lợi mặc váy lam từ bên trong chạy ra.

“Cho ngươi.” Diệp Tú cong môi, vẻ mặt không thay đổi nhét một bình dược vào lòng Trịnh Khê.

Trịnh Khê được tiện nghi còn khoe mẽ, “Ngươi đây là biết đau lòng phu quân mình hả?”

Diệp Tú trừng mắt nhìn hắn, nhấc chân giẫm lên giày vải của hắn, rồi vội vàng chạy về phía cửa lớn.

Trịnh Khê mang theo khóe miệng xanh tím phía sau ngây ngô cười, thoạt nhìn, nàng cũng có chút quan tâm mình phải không.

***