Chương 1

Tiểu nha đầu trong thư đường thật sự không để người ta yên ổn khắc nào.

Trịnh Khê cắn cán bút, trộm nhìn thiếu nữ đang cùng mọi người chơi đùa bên kia, lại không cẩn thận cắn vào chỗ vừa dính mực, lập tức nhổ “phì” ra. Đúng lúc tiểu nha đầu quay người bắt gặp một màn này, lôi kéo tiểu cô nương bốn phía cười hi hi ha ha.

Tiểu nha đầu tên là Diệp Tú, người cũng thanh tú như tên. Chỉ là, nàng không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến ấn tượng thanh tú mà người ta lưu lại sụp đổ trong chớp mắt. Trịnh Khê dùng khăn lau mực trên khóe miệng, nét mặt vô cùng vui vẻ, bởi vì – nha đầu không nhu thuận này, là thê tử tương lai được chỉ hôn cho hắn.

Diệp Tú cười tít, ánh mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm, liếc thấy hắn vẫn đang chiến đấu với vết mực, nàng khẽ ho một tiếng, bất chấp lời phu tử dạy nam nữ không được thân thiết quá, bĩu môi đi qua, đoạt khăn của hắn.

“Ngươi làm gì thế!” Đột nhiên nàng ghé sát vào, mặt Trịnh Khê thoáng ửng hồng, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, muốn lấy khăn lại.

Diệp Tú cong miệng lên, mỉm cười nói: “Ngươi tay chân vụng về, bổn cô nương không vừa mắt, muốn tự tay giúp ngươi lau… Thế nào, ngươi có gì bất mãn hả?”

Nói xong, bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm khăn của hắn, nhẹ nhàng thay hắn lau vết mực đen thùi kia.

Ánh mắt Trịnh Khê đảo quanh, một câu bất mãn cũng không dám nói. Hắn nhìn lung tung một lúc lâu, xem án thư, xem giá bút lông, xem nghiên cụ, cuối cùng, ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên mặt Diệp Tú.

Diệp Tú bị hắn nhìn không được tự nhiên, khăn trong tay cũng dừng lại, “Trịnh Khê, ngươi… ngươi nhìn gì đấy?”

Trịnh Khê tuy chưa trưởng thành, lại luôn khoe khoang mình là người đứng đắn. Nhưng mà lúc này, hắn đã quên cái gì gọi là không được mạo phạm nữ tử, ngơ ngác nói với vị hôn thê: “Diệp Tú, ta cảm thấy ngươi thật đẹp mắt.”

Hắn nói có phần nghiêm túc, nhưng những người bên cạnh xem náo nhiệt lại bật cười. Lần này Diệp Tú cũng đỏ mặt, hung hăng ném khăn vào mặt hắn, oán hận nói: “Trịnh Khê, ngươi đúng là không biết xấu hổ, dê xồm!” Dứt lời, kéo tiểu thư Trương gia chạy mất.

Trịnh Khê mê mang lấy khăn xuống, xoa xoa gò má đau đớn, nhỏ giọng than thở một câu:

“Ta khen vị hôn thê nhà mình là sai à?”

***