Trợ lý Hoa và giám đốc Lưu nhìn nhau, trợ lý Tô và Tần tiểu thư quen biết nhau sao? Trợ lý Tô sao lại đuổi theo Tần Phụ Tuyết?
Mấy người bên tập đoàn Lục Thị cũng nhìn theo bóng dáng trợ lý Tô, tổ trưởng Trịnh thức thời, ý thức được trợ lý Tô là người mà Lục tổng rất coi trọng, bọn họ đứng ở đây xem như vậy, lỡ như nhìn thấy được cảnh gian nan của trợ lý Tô, thì bọn họ cũng không quá tốt.
Tổ trưởng Trịnh cười giơ tay làm tư thể mời "Mọi người, chúng ta đi vào thôi."
Đúng lúc này, mấy nhân viên bên công ty con đi đến nghênh đón bọn họ, trợ lý Hoa liếc mắt qua bãi đỗ xe một cái, thấy trợ lý Tô đang kéo Tần Phụ Tuyết lại.
Lưu Ngâm cũng thấy được, đè đầu trợ lý Hoa lại, vặn cái đầu trợ lý Hoa nhìn về phía công ty, thấp giọng nói "Đừng có nhìn bậy bạ, đi vào thôi."
Trợ lý Hoa lấy tay hắn ra, ở chỗ này không phải Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, cho nên cũng không có nói lời nào để tránh người ngoài đánh giá.
Bãi đỗ xe, trợ lý Tô bắt lấy tay Tần Phụ Tuyết, cho dù gương mặt đã được tranh điểm tỉ mỉ nhưng cũng không che giấu được sắc mặt hiện tại của trợ lý Tô, cô tức giận mà nhìn Tần Phụ Tuyết, vẻ mặt Tần Phụ Tuyết mờ mịt "Cô làm gì mà tức giận?"
Còn hỏi được câu này sao, hỏi tốt lắm, trợ lý Tô tức tới cười, buông tay Tần Phụ Tuyết ra "Cô còn biết tôi giận sao?"
Tần Phụ Tuyết quét mắt nhìn chỗ trợ lý Tô mới nắm, vừa rồi có dùng sức làm cho cô bị đau, Tần Phụ Tuyết ngước mắt nhìn trợ lý Tô, " Ân, cô xoá kết bạn với tôi, không phải tức giận thì là cái gì?"
Nhân cơ hội đang đối mặt với nhau, Tần Phụ Tuyết liền giải thích thêm: "Trợ lý Tô, tôi gửi bao lì xì cho cô, là muốn xin lỗi cô."
"Xin lỗi cái gì?" Đối với cô không có bất cứ cảm giác gì, thì là xin lỗi cô sao? Trợ lý Tô lùi lại hai bước, tay lặng yên nắm chặt thành quyền.
Tần Phụ Tuyết nếu dám giải thích như vậy, cô sẽ cho cô nàng biết, cô không phải không có cảm xúc riêng của bản thân cô.
Tần Phụ Tuyết hơi do dự lắc đầu, "Không có, dù sao cô cũng đã xoá tôi."
Lúc nói ra câu này, Tần Phụ Tuyết không phát hiện ra, trong giọng nói của cô có vài phần uỷ khuất.
Trợ lý Tô nghe xong, chuẩn bị phát giận, thì Tần Phụ Tuyết đã kéo cửa xe ra, quay đầu nhìn trợ lý Tô một lát, cố nặn ra nụ cười tươi "Gặp lại, trợ lý Tô."
Tần Phụ Tuyết lên xe, trợ lý Tô nhích sang bên cạnh né ra để cho cô nàng dễ dàng lấy xe ra.
Nghĩ đến lúc nãy Tần Phụ Tuyết nói tiện đường đưa trợ lý Hoa đến đây, nhà Tần Phụ Tuyết ở Cảnh Phúc Môn, không gần bên này, trợ lý Tô tò mò "Cô sang đây làm việc gì?"
"Đã xong." Tần Phụ Tuyết thở dài nhẹ nhõm, đánh xe rời đi.
Trợ lý Tô đứng tại chỗ, điện thoại lại có tin nhắn nhắc nhở thêm bạn, cô nhìn lại là Tần Phụ Tuyết.
Cô nàng có dám vừa lái xe vừa sử dụng điện thoại!
Trợ lý Tô đáp ứng lời mời kết bạn, lại nhớ tới khoảng tiền 5 ngàn tệ kia, đúng là đồ không có tâm.
Giám đốc công ty con mang tổ trưởng Trịnh, đoàn người Lưu Ngâm đi đến phân xưởng, lễ tân nhìn thấy trợ lý Tô quay lại, đứng dậy khom lưng chào cô, chỉ về chỗ phân xưởng mọi người đang ở đó "Trợ lý Tô, giám đốc Tiền dẫn mọi người đi qua phân xưởng bên kia."
"Uhm, tôi biết rồi." Trợ lý Tô xoay người đi đến phân xưởng.
Trợ lý Hoa ôm ngực đứng nhìn bọn họ bận rộn, nhìn thấy trợ lý Tô đã quay lại, ánh mắt sáng lên, đi lên nhiều chuyện "Cô và Tần tiểu thư quen biết nhau sao?"
Trợ lý Tô gật đầu, đi đến bên tổ trưởng Trịnh, giống như nhớ đến cái gì, dừng chân lại, quay lại bên cạnh trợ lý Hoa: "Cô và Tần Phụ Tuyết rất thân với nhau sao? Cô ấy tiện đường đưa cô đến đây à?"
Ánh mắt hình viên đạn mà nhìn trợ lý Hoa, xem người ta như tình địch.
Ánh mắt quá rõ ràng, trợ lý Hoa biết mà vội vàng xua tay. "Không thân không thân, là cô ấy muốn đi qua đây, không nghĩ lúc sau lại nói tiện đường đưa tôi đi, là lấy cớ đều là lấy cớ, cô ấy chắc chắn muốn đến đây gặp cô."
Trợ lý Hoa nói xong, cảm thấy mình cũng lanh miệng, lại có thể nhanh trí kiếm được lý do tốt để giải thích, nhưng mà ai ngờ đến cuối lại buột miệng nói ra vấn đề mấu chốt.
Trợ lý Tô trố mắt, Tần Phụ Tuyết nói xong chuyện là tới nhìn cô một cái à?
Tâm cô loạn cả lên, hỏi trợ lý Hoa: "Các cô từ Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đi đến đây, không ghé nơi nào khác sao?"
Nói thật thì vấn đề này cô không cần phải hỏi, Tần Phụ Tuyết đi cùng giám đốc Lưu và các cô đến đây, làm gì có khả năng mà ghé qua chỗ nào.
"Không có a." Trợ lý Hoa nhìn về phía Lưu Ngâm, Lưu Ngâm vẫy vẫy tay bảo cô đi qua "Tổ trưởng Trịnh mang chúng tôi trực tiếp qua đây."
Trên đường về nhà, Tần Phụ Tuyết cảm thấy nhẹ cả người, cái cảm giác áy náy có lỗi đã không còn nữa khi thấy trợ lý Tô vẫn ổn và chịu nghe cô giải thích vì sao cô phát bao lì xì.
Về đến nhà, trong nhà trước sau cũng chỉ có một mình cô, Tần Phụ Tuyết nhìn trong căn nhà trống rỗng, bỗng cô cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Laptop được đặt bên cạnh máy tính để bàn, hai con chuột không biết từ lúc nào mà thân mật nằm cạnh nhau, Tần Phụ Tuyết nhớ lúc chơi game, trợ lý Tô đã thi triển khinh công ôm lấy nhân vật của cô mà bay qua vách đá dựng đứng, hai người như bóng với hình luôn đi bên nhau.
Trên giường, có hai cái chăn được gấp gọn đặt bên nhau, Tần Phụ Tuyết đi qua, cúi người đặt tay lên xoa cái chăn mà trợ lý Tô đã đắp, nở nụ cười.
Tần Phụ Tuyết đột nhiên kinh ngạc vì suy nghĩ của mình về trợ lý Tô, cô vội thu hồi nụ cười, đem chăn trả về lại chỗ cũ trong ngăn tủ, sau đó trở lại phòng phu của mình, trải chăn ra như ngày thường, đem toàn bộ dấu vết của trợ lý Tô hôm qua ở đây xoá hết.
Làm xong hết, nhẹ nhàng thở ra, như vậy sẽ không nghĩ đến Tô Hoài Sương nữa.
Sắc trời đã dần ngã màu, không có trợ lý Hoa quấy rầy, Kỳ Thanh bận rộn ngập đầu trong công tác không phát hiện ra đã đến giờ tan làm.
Đối với chủ của công ty thì không có hai từ tan làm này.
Kỳ Thanh đi đến cửa văn phòng, trợ lý Cao đang ngồi tại chỗ làm việc, gõ bàn phím lách ca lách cách, nhìn thấy thân ảnh của Kỳ tổng, vội vàng đứng lên "Giám đốc Lưu và những người kia đang trên đường trở về,"
Kỳ Thanh nhìn đồng hồ trên tường, "Đã đến giờ tan làm, công việc chưa làm xong thì để mai lại làm đi."
"Tôi làm xong rồi tan làm." Trợ lý Cao giơ điện thoại lên "Tôi đã gọi cơm hộp."
Nghĩ đến giờ này, Kỳ tổng còn chưa về, trợ lý Cao hỏi: "Kỳ tổng, có muốn tôi giúp cô gọi một phần cơm luôn không?"
Điểm khác nhau giữa hai trợ lý lập tức được nhìn thấy, nếu là trợ lý Hoa thì không cần hỏi đã đặt đồ ăn cho cô, Kỳ Thanh cười lắc đầu "Không cần đâu, một lát nữa tôi đi rồi."
Một lát này lại ở trong văn phòng hơn nửa tiếng.
Sau khi về công ty, các kỹ thuật viên trở về văn phòng, Lưu Ngâm và trợ lý Hoa đến phòng tổng tài báo cáo về công việc hôm nay.
Trợ lý Hoa pha trà có chút nghi hoặc hỏi, "Kỳ tổng, hôm nay chị có chuyện gì không? Sao lại bỏ Lục tổng ở dưới chờ chị?"
Lưu Ngâm uống miếng trà cho đỡ khát, tiếp tục báo cáo. Kỳ Thanh đứng lên, vội bước đến cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, ở bên ngoài công ty có một chiếc xe màu trắng, không biết đã dừng lại ở đó bao lâu.
"Giám đốc Lưu, hôm nay đến đây thôi." Nhìn thấy xe Lục Uyển Đình, tâm Kỳ Thanh đã bay ra ngoài cửa sổ rồi, "Mọi người cũng tan làm đi."
Lục Uyển Đình cầm ipad ngồi ở trên xe xem văn kiện, không giống như tờ giấy, trên màn hình ipad được điều chỉnh độ sáng thích hợp phù hợp cho mắt, nên đôi mắt cũng bớt căng thẳng. Xem bao lâu cũng không cảm thấy mỏi mắt, Lục Uyển Đình kiên nhẫn mà một bên xem văn kiện một bên chờ Kỳ Thanh tan làm.
Có tiếng gõ lên cửa kính, Lục Uyển Đình theo tiếng gõ mà quay sang nhìn, thấy là Kỳ Thanh, trên gương mặt nghiêm túc kia liền lộ ra vẻ mặt ôn nhu yêu chiều mà cười,.
Cô mở khoá xe ra, buông cái ipad mà xuống xe vòng qua bên Kỳ Thanh, một tay ôm lấy eo Kỳ Thanh, một tay mở cửa nói "Tôi đỡ em lên." Cô nâng cánh tay Kỳ Thanh giống như hầu hạ Hoàng Hậu, thật cẩn thận mà dìu người vào bên trong.
"Không cần như vậy." Kỳ Thanh rất hưởng thụ sự săn sóc của Lục Uyển Đình, nhưng cô có chút ngượng.
Kỳ Thanh ngồi trên xe, Lục Uyển Đình cúi người sang giúp cô cài dây an toàn, một tay nắm lấy dây, một tay cầm khoá đai mà kéo, lúc cúi đầu cài có một nụ hôn như lướt qua mặt cô, hôn lên khóe môi cô
Kỳ Thanh nắm lấy góc áo cô, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Uyển Đình, cơ thể Lục Uyển Đình dừng lại, cười dán lại gần, ôm lấy mặt Kỳ Thanh, đem nụ hôn gia tăng thêm.
Môi lưỡi triền miên với nhau, nhiệt độ trong xe tăng lên, tay Lục Uyển Đình dời lên trước người Kỳ Thanh, ngón tay linh hoạt mà cởi một cúc áo.
"Xin chào, Lục tổng." Trong bóng đêm, trợ lý Hoa ở xa nhìn thấy Lục tổng, nhiệt tình mà chào hỏi.
Lục tổng thật săn sóc, còn giúp Kỳ tổng các cô cài dây an toàn.
Kỳ Thanh hoảng loạn mà đẩy Lục Uyển Đình ra, Lục Uyển Đình không kịp đề phòng bị đẩy ra như vậy, cơ thể không cẩn thận mà đυ.ng vào cửa xe.
Lục Uyển Đình từ trong xe đi ra, đóng cửa xe xoay người nhìn trợ lý Hoa, trợ lý Hoa run lên "Lục tổng, lần sau gặp lại." Nói xong chạy nhanh.
Kỳ Thanh cài cúc áo lại, Lục Uyển Đình ngồi vào vị trí ghế lái, xoa xoa bả vai, lại sờ sờ cái ót, u oán mà nhìn Kỳ Thanh "Kỳ Thanh, chúng ta đã kết hôn."
"Cho dù không có kết hôn, người yêu với nhau hôn môi thì người ta nhìn thì sao." Lục Uyển Đình lộ ra một chút khổ sở, "Hay là em vẫn không quen ở trước mặt người khác hôn môi với tôi?"
Kỳ Thanh duỗi tay xoa đầu Lục Uyển Đình "Thực xin lỗi."
Trước kia muốn hôn liền hôn. Vừa rồi Lục Uyển Đình hôn cô còn cởi cúc áo cô, tay thì sờ soạn lộn xộn, cô không muốn bị nhân viên trong công ty thấy cho nên mới luống cuống.
Lục Uyển Đình đè tay cô lại nhéo nhéo, đôi mắt đào hoa cười thanh trăng non, đôi mắt sáng ngời chứa hàm ý sâu xa "Không cần phải xin lỗi, tôi không có uỷ khuất, mới vừa rồi trêu em thôi, tôi biết phu nhân nhà tôi rất thích tôi nha."
Cô nhướng người qua bên bên tai Kỳ Thanh nói "Là tôi không đúng, tại tôi quá nôn nóng."
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho tâm trí người ta ngứa, hơi thở của Kỳ Thanh dồn dập, Lục Uyển Đình cười vén mái tóc ra sau tai cô, tay dừng lại vuốt ve tai "Sau khi trò chuyện video xong, tôi vẫn luôn nghĩ đến em."
Kỳ Thanh che mặt lại "Miễn bàn cái này." Mặt của cô đều mất hết rồi, lúc câu dẫn Lục Uyển Đình, lại bị trợ lý Hoa bắt gặp được.
Cô chuyển sang đề tài khác, "Chị đến Kỳ Giang sao không nói cho em biết? Ở đây đợi em bao lâu rồi?"
Lục Uyển Đình cài dây an toàn lại, khởi động xe, "Không bao lâu thì em đã xuống rồi. Sợ quấy rầy em làm việc, cho nên mới không nói với em."
"Chị có thể lên văn phòng chờ em mà." Trên mặt cô vẫn còn nóng, Kỳ Thanh hạ cửa sổ xa xuống, để gió làm cho hạ nhiệt. "Ngồi ở trong xe một mình, không khó chịu sao?"
"Sao lại khó chịu, tôi đợi phu nhân tan làm nha." Lục Uyển Đình nhìn cô cười.
Lời âu yếm của Lục tổng, ngày càng dễ dàng nói ra, Kỳ Thanh hoàn toàn chống đỡ không được, nhìn bên mặt Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh đột nhiên hỏi "Uyển Đình, chị thích em sao?"
Lục Uyển Đình ghé mắt nhìn cô "Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Kỳ Thanh đóng cửa sổ xe lại, tâm đang bấn loạn, vấn đề này cô đã hỏi qua mấy lần, mỗi câu trả lời của Lục Uyển Đình cô đều ghi tạc trong lòng.
Cô nhìn Lục Uyển Đình, không có giải thích.
"Thích." Lục Uyển Đình hơi chần chờ sau đó cho cô một câu trả lời khẳng định.
Trong xe trầm mặc một lát, Lục Uyển Đình nắm lấy tay lái, cười hỏi: "Kỳ Thanh, em muốn biết tôi khi nào đã thích em sao?"