Nơi bị hôn qua có chút tê dại, nghĩ đến Lục Uyển Đình chủ động hôn cô, Kỳ Thanh vuốt nhẹ qua nói đó, cầm lòng không được mà bật cười,
Tuy rằng chỉ là mặt, nhưng đối cô để được Lục Uyển Đình làm vậy đã không dễ dàng. Mới hôm nay, mặc kệ cô vô tình hay cố tình mà câu dẫn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cũng không dao động, chính trực giống như người sống không có nhu cầu du͙ƈ vọиɠ, xuất gia đã rất nhiều năm.
Kỳ Thanh đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nghiêng đầu nhìn nơi có dấu môi nhạt, có chút luyến tiếc mà lau đi.
Hiện tại, Lục Uyển Đình đang làm cái gì? Có phải đang tắm hay không?
Lại luyến tiếc lần nữa, Kỳ Thanh mở vòi hoa sen, bôi sữa tắm lên người để xoá sạch bụi bẩn, mồ hôi cùng dấu hôn của Lục Uyển Đình.
Tương lai còn dài, về sau sẽ có cơ hội cùng nhau thân mật.
Cô tắm xong thay áo ngủ nằm ở giường, trong lòng cảm thấy vắng vẻ. Đêm nay, cô ngủ một mình.
Kỳ Thanh mở lòng bàn tay ra, nằm ở chính giữa giường phát ra tiếng thở dài. Không có Lục Uyển Đình, không có ai ôm cô, một chút buồn ngủ đều không có.
Trở người, lấy cái gối dư ôm vào trong l*иg ngực, không có Lục Uyển Đình ôm ấp sưởi ấm cho cô, cũng không có mùi hương thơm mát của cơ thể. Vẫn là không ngủ được.
Kỳ Thanh duỗi tay tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ánh đèn vàng nhạt, nhắm mắt lại cố gắng ngủ.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, có một cái tin nhắn gửi đến.
Kỳ Thanh lập tức mở mắt, lấy điện thoại từ tủ đầu giường xuống đọc. Vừa thấy thì không phải tin nhắn của Lục Uyển Đình mà là một cái dãy số xa lạ.
[Hoá ra, cô chính là Kỳ tổng của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật a]
Kỳ Thanh nhìn tin nhắn nhíu mày, người này là ai? Sao lại nhắn tin này đến đây?
Cô đang nghĩ ngợi người này là ai thì có một tiếng từ Wechat vang lên, nhắc cô có người muốn kết bạn.
Kỳ Thanh click mở Wechat, lời mời thêm bạn có khung hình một cái ngôi sao trên bầu trời tối. Lại nhìn kỹ là bên bờ biển, trời đêm cùng với biển hoà hợp thành một.
Chỉ có thể là: Đông Dã Lam Phong
Kỳ Thanh nhấn đồng ý, hệ thống lại gửi tiếp nhắc nhở hai người đã kết bạn. Đông Dã Lam Phong đã gửi tin nhắn qua tiếp
Đông Dã Lam Phong [Chưa ngủ sao?]
Kỳ Thanh vừa nghĩ tới người mới nhắn tin cho cô nên tìm kiếm danh thϊếp mà Đông Dã Lam Phong đã đưa cho cô. Cô mới ngồi dậy thì Đông Dã Lam Phong đã nhắn tin một tin [Kỳ tổng, cô vì sao lại lấy thân phận trợ lý của Lục tổng tham gia tiệc rượu đêm nay?]
Không cần tìm danh thϊếp, người nhắn cho cô chính là Đông Dã Lam Phong.
Tin nhắn từng cái một nhảy lên [Nếu là vì tài chính, có thể tìm tôi.]
Nếu không phải vì tin nhắn này, cô suýt chút nữa quên mất, Đông Dã Lam Phong là tổng giám tài chính của tập đoàn Trường Trạch, nắm giữ quyền tài chính của cả một tập đoàn lớn. Tuỳ thời điểm có thể cấp cho người ta tài chính để duy trì.
Nhưng mà làm sao Đông Dã Lam Phong biết cô là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật? Còn biết số điện thoại và wechat của cô.
Trên đời, có nhiều người như vậy, trùng họ trùng tên không ít, Kỳ Thanh nhớ rất rõ, lúc Đông Dã Lam Phong đưa danh thϊếp cho cô, cô không có đưa ngược lại.
Kỳ Thanh uyển chuyển cự tuyệt Đông Dã Lam Phong [Chuyện yêu cầu hợp tác, tôi sẽ tìm cô.]
Cô tò mò Đông Dã Lam Phong làm sao lại biết cô, nhưng cô không muốn cùng cô ta nói chuyện phiếm, đặc biệt giữa đêm khuya như vậy.
Hiện tại, cô còn nhớ lúc ở tiệc rượu Đông Dã Lam Phong nhìn cô như con hổ rình mồi, khoé miệng còn cười ái muội. Kỳ Thanh có thể xác thực, Đông Dã Lam Phong chính là kiểu người thừa cơ hội sẽ chiếm dụng ngay.
Cô cùng Lục Uyển Đình kết hôn, tình cảm vừa mới có tiến triển cô không muốn trên lưng gánh cái tội danh nɠɵạı ŧìиɦ.
Đáng tiếc là Kỳ Thanh muốn kết thúc nhưng đối phương lại không dễ bỏ qua như vậy.
Đông Dã Lam Phong ngồi trên giường, ánh mắt lười biếng, tay trái nâng ly rượu vang đỏ, tay phải cầm điện thoại, nhấp ngụm rượu rồi phát giọng nói qua
Kỳ Thanh click tin nhắn âm thanh, giọng nói Đông Dã Lam Phong ở trong phòng vang lên. Không biết là bởi vì đêm khuya hay vì cái gì khác mà giọng nói có chút khàn khàn, không giống ở trong buổi tiệc rượu.
Đông Dã Lam Phong nói "Công ty chúng tôi gần đây đang tìm kiếm hạng mục đầu tư mới, nghe nói công ty cô tài chính đang gặp vấn đề, vừa lúc tôi cảm thấy thật hứng thú với công ty của cô. Khi nào rảnh, chúng ta có thể gặp mặt tâm sự không?"
Trong giọng nói mang theo ý cười, Kỳ Thanh cảm thấy điều cô ta hứng thú không phải là Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật mà là hứng thú với cô.
Lúc này đây, Đông Dã Lam Phong sau một lúc lại gửi qua một cái tin nhắn nữa, hiển nhiên là vì châm chước cho câu hỏi trước đó mà nói tiếp
Đông Dã Lam Phong: "Loại chuyện đầu tư này, không phải càng nhiều càng tốt sao?"
Đầu tư càng nhiều càng tốt, nhưng đối tượng không phải a! Nếu như làm làm Lục Uyển Đình biết, chị ấy sẽ ghen nha...nhưng mà có thể cũng không ghen.
Kỳ Thanh sửng sốt một chút, Lục Uyển Đình sẽ ghen sao? Chị ấy sẽ không!
Lục Uyển Đình tâm tư đặt cả vào công ty, đối với những chuyện khác nếu không có quan hệ thì cũng không thèm để ý. Nếu biết có người theo đuổi cô, Lục Uyển Đình có thể lạnh nhạt mà nói "Em thích cô ta sao? Nếu thích, chúng ta có thể ly hôn."
Kỳ Thanh hồi nhanh tin cho Đông Dã Lam Phong [Trước mắt thật sự không cần, đa tạ ý tốt của cô, đã khuya rồi. Tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon.]
Đông Dã Lam Phong cũng gửi qua ngủ ngon rồi không nói gì nữa.
Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra, đem điện thoại đặt lại trên tủ đầu giường, sau một lúc lại cầm lấy điện thoại gửi cho Lục Uyển Đình một cái tin nhắn [Chị ngủ rồi sao?]
Tin nhắn đã gửi đi rất lâu vẫn chưa có người nhắn lại.
Lúc này đây, Lục Uyển Đình đang cùng em gái nói chuyện công việc.
"Cuối cùng, em cũng có thể ôm chị ngủ." Lục Vân Tạ nghiêng người ôm lấy Lục Uyển Đình, vùi đầu vào cổ chị mình giống như con mèo con mà cọ cọ "Chị, em nhìn thấy báo cáo tài chính, nguyên vật liệu tháng 5 với tháng 6 tăng lên, hai tháng kia xảy ra cái vấn đề gì sao?"
"Đến em nhìn một cái còn biết, thế mà công ty con dám đem báo cáo như vậy trình lên..." Nói đến chuyện công ty, Lục Uyển Đình thao thao bất tuyệt, tỉ mỉ mà nói tình huống cho Lục Vân Tạ.
Màn hình di động một bên sáng lên rồi lại tắt, thẳng đến khi hai người nói xong, Lục Uyển Đình mới cầm lấy điện thoại xem một cái. Nhìn thấy đã 11h hơn.
Kỳ Thanh hơn một giờ trước có nhắn cho cô một tin nhắn.
Lục Vân Tạ ngẩng đầu nhìn điện thoại, nhìn thấy tên Kỳ Thanh, cô ôm Lục Uyển Đình càng chặt "Chị, chị cùng Kỳ Thanh ở bên nhau lâu vậy, sẽ không cảm thấy chán sao?
Bắt đầu từ phẫn nộ đến tiếp thu, Lục Vân Tạ cảm thấy trong nhà thêm một cái chị dâu giống như cũng không có việc gì. Dù sao chị cô cũng là chị cô, chỉ là nghĩ trong lòng chị còn có thêm một người yêu thích khác thì cô vẫn có điểm không được tự nhiên.
"Sẽ không." Sao có thể chán ghét được, các cô vừa mới bắt đầu thôi, mọi thứ đều thật mới mẻ.
Nghĩ đến nụ hôn lúc nảy, Lục Uyển Đình mím môi, Kỳ Thanh có khi nào vì một cái hôn của cô mà mất ngủ không? Hay là không có cảm giác gì?
Bên người chỉ có người có thể nói là em gái, Lục Uyển Đình đột nhiên nhớ lúc Kỳ Thanh đi rồi, em gái cô làm bộ cô tài xế già muốn dạy cô hôn môi. Lục Uyển Đình sắc mặt không tốt, cô quay sang hỏi Lục Vân Tạ "Em có phải đang yêu đương không?"
"A?" Lục Vân Tạ mờ mịt "Không có a, chị, sao chị lại hỏi như vậy?"
Yêu đương? Nói chuyện yêu đương gì! Nhìn thấy bên mình có mấy người yêu đương muốn chết đi sống lại khi chia tay, cô nghĩ đời này không muốn yêu đương, chỉ muốn ở bên cạnh chị mình.
Cô chỉ cần tình thân đủ rồi.
"Không có gì, chị tuỳ tiện hỏi thôi." Lục Uyển Đình sắc mặt khôi phục bình thường, quay sang nhắn tin lại cho Kỳ Thanh
[Mới cùng Vân Tạ nói chuyện công việc xong, lập tức ngủ bây giờ, ngủ ngon]
Giờ này hẳn là Kỳ Thanh đã ngủ.
Đang chuẩn bị rời khỏi giao diện tin nhắn, đối phương đang nhập chữ...hiện ra. Lục Uyển Đình kinh ngạc, đã trễ vậy rồi sao Kỳ Thanh còn chưa ngủ?
Kỳ Thanh [Đã quen có chị ngủ cùng, chị không em bên người, em không ngủ được]
Nhìn tin nhắn của chính mình gửi đi, Kỳ Thanh vừa lòng mà cười, trêu Lục Uyển Đình như vậy hẳn là chị ấy cũng có cảm giác đi?
Đích thực là Lục Uyển Đình có cảm giác, nhìn mấy chữ "chị không ở bên người, em không ngủ được", cô không cầm lòng được mà cười lên. Nhìn sang cánh tay của em gái cô đang ôm cô không muốn buông. Trời ạ, cô bị kẹt giữa em gái và Kỳ Thanh, kẻ đến người đi a.
Đã trễ thế này, gọi Kỳ Thanh đến đây thì cô không yên tâm, vậy thì để cô sang đó. Nhưng Vân Tạ thật vất vả mới có cơ hội cùng cô ngủ cùng nhau, khẳng định là không muốn buông tay, lại đuổi em gái đi thì cô không làm được, đây là ở khách sạn không phải ở nhà.
Trong lòng suy nghĩ đại một câu giải thích, cuối cùng lại nhắn một câu lạnh lùng [Đêm nay không được, em gái tôi muốn cùng tôi ngủ.]
Lục Vân Tạ mệt không chịu được, nghe chị cô nói chuyện công ty đã buồn ngủ, thấy chị cô cùng với Kỳ Thanh nói chuyện, cô xê dịch ra, điều chỉnh tư thế thoải mái mà ngủ.
Kỳ Thanh nhận được tin nhắn, bao nhiêu nụ cười cũng rút đi, quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều rồi. Lục Uyển Đình đêm nay hôn cô, đại khái là do uống nhiều đầu óc không minh mẫn đi, giờ tỉnh rượu rồi thì lại lạnh như băng.
Muốn nghe lời âu yếm từ Lục Uyển Đình sao? Còn xa lắm...
Kỳ Thanh ân cần nhắn lại [Em tuỳ tiện nói vậy thôi, chị ngủ đi. Ngày mai, còn phải đi công ty mở họp. Ngủ ngon.]
Tuỳ tiện nói? Lục Uyển Đình tay ngừng ở bàn phím ảo, yên lặng đem mấy lời âu yếm mới soạn được một nửa xoá, trả lời lại ngủ ngon.
Đặt di động lên đầu giường lại, lấy tay Vân Tạ ra, cơ thể nhích ra đưa lưng về phía Vân Tạ.
Rõ ràng là mới ngủ cùng nhau có mấy đêm, cơ thể của cô lại cảm thấy thiếu cái gì đó ấm áp? Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, gương mặt Kỳ Thanh xuất hiện ở trước mặt cô, thật cẩn thận mà tới gần cô, ngủ yên trong lòng ngực cô.
Ngủ không được a... mất ngủ rồi.
Lục Uyển Đình lại mở mắt, ngước mắt nhìn khắp nơi, điện thoại lại sáng đèn.
Tin nhắn của Kỳ Thanh hiện lên [Tổng giám Đông Dã Lam Phong tập đoàn Trương Thạch tìm em, muốn cùng em nói chuyện đầu tư.]
Lục Uyển Đình nhớ tới mỹ nhân xinh đẹp lẳиɠ ɭơ mà nhìn phu nhân nhà cô. Mỹ Nhân xinh đẹp cùng với Đông Dã Lam Phong bốn chữ dung hợp với nhau, Lục Uyển Đình xoay người ngồi dậy, ngủ không được.
"Chị, chị đi đâu?" Lục Vân Tạ nghe được tiếng sột soạt xuống giường, mắt buồn ngủ nhưng cố mở mắt nhìn thấy chị gái cô đang rón ra rón rén mà xuống giường.
Hình ảnh này, sao lại cảm thấy không thích hợp vậy?
Lục Uyển Đình xoay người, ôn nhu nói "Chị không đi đâu, em ngủ tiếp đi."
Không đi đâu ư? Đừng tưởng rằng cô không biết chị cô muốn đi tìm Kỳ Thanh đi! Lục Vân Tạ ngồi dậy, duỗi tay giữ chặt tay Lục Uyển Đình "Nói cho hay lắm, nào là kêu đêm nay cùng em ngủ, cuối cùng lại lén lút đi tìm chị dâu!" Cố lôi kéo chị mình về giường.
Nhìn như con gấu koala bị em gái gắt gao ôm lại, nhìn tin nhắn Kỳ Thanh nhắn qua, trong lòng Lục Uyển Đình trầm xuống "Vân Tạ, có người muốn câu dẫn chị dâu của em."
Đừng nói vậy là cô sẽ thả người nhé, Lục Vân Tạ vỗ vỗ vai Lục Uyển Đình "Chị yên tâm đi, chị dâu sẽ không bị người khác câu đi mất đâu."
Kỳ Thanh nhắn tin sau nghĩ Lục Uyển Đình sẽ phản ứng gì, đợi lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời.
Lục Uyển Đình nhắn cô ngủ ngon, chị ấy cứ như vậy liền ngủ?
Ngẫm lại, Lục Uyển Đình nói một không nói hai, chị ấy nói ngủ ngon chắc là đi ngủ.
Kỳ Thanh ở trên giường lăn qua lăn lại, đem chăn cuộn lại, nghiêng người ôm chăn thở dài... được...ngủ thì ngủ.
Trong lúc, cô rất vất vả mới có chút buồn ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Điện thoại đồng thời vang lên.
Lục Uyển Đình nói "Tới mở cửa đi."
Kỳ Thanh chạy chân trần mà mở cửa, nhìn thấy Lục Uyển Đình trên người chỉ có cái áo ngủ, vội vàng đem người kéo vào trong phòng "Sao chị lại đến đây?"
Lục Uyển Đình vẻ mặt bình tĩnh "Không phải em nói ngủ không được sao? Vân Tạ ngủ rồi nên tôi lại đây bồi em ngủ." Nửa câu không đề cập đến Đông Dã Lam Phong.