Nơi ở của Trần Tiểu Nghiên và Hoàng Gia Vĩ là một khu chung cư cao cấp có tên gọi là “Gia Lâm Hào Uyển”, điều kiện rất tốt, cơ sở vật chất xung quanh cũng rất đầy đủ.
Khi đi ngang qua một siêu thị cách khu chung cư không xa, cô xuống xe trước.
Lê Thị Liên đến rồi, cơm tối đoán chừng phải nhiều hơn hai món ăn.
Cũng không phải hiếu thảo cỡ nào, chỉ là không muốn bị cằn nhằn không yên.
Vào siêu thị chọn một ít thức ăn chính và hoa quả tươi, lúc mang đồ đi về, Trần Tiểu Nghiên nhớ ra vẫn chưa trả lời tin của Lý Du Du, tìm điện thoại gọi trực tiếp.
Lý Du Du dường như đang đợi điện thoại của cô, trả lời chỉ sau một hồi chuông vang trong ống nghe.
“Tiểu Nghiên, cậu bên đó thế nào? Có cần tớ qua đó không?”
“Không cần đâu.” Cô đi rất chậm dọc theo đại lộ, nói một cách tế nhị: “Tớ nói cho cậu biết một tiếng, tớ đã nói qua với anh ta, tạm thời không có chuyện gì rồi.”
Đầu kia điện thoại tạm ngừng, dường như cơn giận còn sót lại chưa được giải tỏa: “Cậu cứ như vậy nhẫn nhịn nuốt giận?”
“Không phải nhẫn nhịn…” Trần Tiểu Nghiên chuẩn bị một hồi, chỉ nói: “Cậu có biết tối qua người tên Ngô Thiến Thiến kia đã cố ý gọi điện, hôm nay lại gửi một bức thư nặc danh đến công ty tớ là vì cái gì không?”
“Vì cái gì?”
“Vì chọc tức tớ.”
“Chọc tức…”
“Ừm.”
Thật ra thì lúc đầu Trần Tiểu Nghiên cũng nghĩ không thông, rõ ràng đều làm những việc lén lén lút lút không biết xấu hổ, nào có lựa chọn chủ động để lộ bản thân là kẻ thứ ba?
Nhưng khoảnh khắc thực sự nhìn thấy Ngô Thiến Thiến, cô chợt hiểu ra rồi. Sự việc đến nước này, lẽ nào không phải cuộc cãi vã của mình và Hoàng Gia Vĩ càng gay gắt thì sẽ càng có lợi cho cô ta sao?
Cô không khóc lóc hay làm khó, cũng không có phản ứng gì, ngược lại Ngô Thiến Thiến rơi vào tình thế bế tắc, không nhận được lợi ích gì đáng kể, chỉ có phần vô ích…
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẫm, giọng nói của Trần Tiểu Nghiên càng ngày càng thấp: “Cô ta chính là muốn chọc cho tớ không chịu nổi, tốt nhất là giống như phát điên lên tra hỏi, ở nhà làm loạn đến gà bay chó chạy, thậm chí là dùng cái chết để đe dọa cho phải đây…Hễ tớ nóng giận một chút hay nhắc đến một lời, sẽ rơi vào cái bẫy hay mà cô ta bố trí.”
Nói xong, đầu bên kia điện thoại dường như hít một hơi lạnh.
Một cơn gió thổi qua, Trần Tiểu Nghiên vuốt ve cánh tay.
Loại sự việc này, không phải người trong cuộc mãi mãi không thể nào cảm thấy đồng cảm sâu sắc. Có lẽ biện pháp đơn giản nhất là làm ầm ĩ một trận, có thể một mạch trút bỏ toàn bộ sự không cam lòng, tủi thân hoặc phẫn nộ của mình ngay lập tức, nhưng sau đó thì sao?
Kết quả duy nhất có lẽ chính là được một mất mười đi.
“Vậy cậu… Thật sự nuốt được cơn giận này?”
“Nuốt không trôi cũng hết cách. Cũng may, lời tớ muốn nói cậu cũng thay tớ nói rồi.” Cô bĩu môi, trấn an Lý Du Du: “Không cần lo lắng, tớ biết nên làm như thế nào. Lúc nào cần cậu giúp đỡ, tớ đương nhiên sẽ nói với cậu.”
Đặt điện thoại xuống, Trần Tiểu Nghiên cũng đến dưới lầu khu chung cư.
Cả tòa nhà được thắp sáng rực rỡ, lại có mấy nhà vui vẻ mấy nhà u buồn? Cô hít một hơi thật sâu rồi lên thang máy.
Khi lên lầu, không ngờ rằng cửa thang máy vừa mở, đã có một hồi âm thanh quở trách phía đối diện truyền tới.
“Nhìn cô vợ kia của con, giờ này cũng không biết đi chết ở đâu rồi, con về đến nhà rồi còn không thấy một cái bóng ma của cô ta…”
Tòa nhà này có một cầu thang và một hộ gia đình, lúc về nhà Hoàng Gia Vĩ có lẽ lại quên đóng cửa, cho nên nghe được vô cùng rõ ràng từng chữ từng câu của Lê Thị Liên.
Cô đã đến trước cửa nhà, bên kia còn không ý thức được, trong cổ họng vẫn còn đang chửi rủa.
Hoàng Gia Vĩ ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt chăm chú vào điện thoại như không nghe thấy.
Trần Tiểu Nghiên nhướng mày, đành phải nói: “Em trở về rồi.”
Hoàng Gia Vĩ khẽ giật mình, lập tức để điện thoại di động xuống.
Lê Thị Liên cũng lập tức im miệng, nhưng mà cũng không nửa điểm che giấu, ngược lại còn thậm tệ hơn.
“Còn biết trở về! Thật không biết tâm tư của con đều tiêu vào ai, một tháng kiếm được hàng nghìn đô còn để người khác nấu cơm phục vụ con phải không?”
Trần Tiểu Nghiên lười phản bác lại, đứng ở cửa lẳng lặng cởi giày.
Hoàng Gia Vĩ nhìn không được, cuối cùng nói: “Mẹ, Tiểu Nghiên cùng trở về với con, cô ấy đi mua thức ăn.”
Lê Thị Liên lúc này mới nhìn thấy trong tay cô xách gì đó, thoáng sửng sốt, chỉ có điều khí thế vẫn không thay đổi: “Trong tủ lạnh cũng không còn đồ ăn, phải mua ngay về nấu ăn, nào có chút dáng vẻ sống chứ!”