Hoàng Gia Vĩ ngây người một giây, lập tức ném chiếc cặp xuống, chạy qua vài bước, đem Ngô Thiến Thiến đang ngồi dưới đất ôm vào phòng.
Trần Tiểu Nghiên đứng một mình trong phòng khách lớn, dở khóc dở cười.
Một thủ đoạn vụng về đến nực cười, hai người thực sự phối hợp rất hoàn hảo, nếu nói bọn họ chưa diễn tập cô cũng không tin!
Đứng một hồi lâu, đến khi cả người cứng đờ vì lạnh, Hoàng Gia Vĩ mới ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi ngang qua cô, anh ta vẫn tiếp tục bước đi, nhỏ giọng nói một câu: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Quả thật đã đến lúc nói chuyện, Trần Tiểu Nghiên vuốt ve cánh tay, theo anh ta vào phòng làm việc.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, một mùi thuốc lá và rượu nồng nặc bốc ra.
Giương mắt nhìn lại, người trước mặt càng cảm thấy xa lạ.
Tóc tai bù xù, bộ râu dường như đã hai ngày chưa cạo, áo sơ mi nhàu nhĩ.
Cô nhìn sang chỗ khác, đột nhiên ý thức được, dường như chính mình đã không nhìn thấy anh ta nhiều ngày.
Ban ngày làm việc và giờ nghỉ ngơi ngổn ngang, ban đêm cô ngủ trên sô pha trong phòng làm việc, còn anh ta ở trong phòng ngủ. Dù sống chung dưới một mái nhà nhưng hầu như ngay cả cơ hội gặp mặt nhau cũng không có, thật nực cười.
Hoàng Gia Vĩ châm một điếu thuốc, hồi lâu không nói chính xác muốn nói chuyện gì với cô.
Căn phòng yên tĩnh đến bất ngờ, giọng nói ở phòng ngủ bên cạnh vẫn có thể nghe được rõ ràng. Lê Thị Liên vẫn còn ôm nỗi oan, một chốc lại thì thào nói nhỏ dường như để an ủi Ngô Thiến Thiến.
Trần Tiểu Nghiên ôm lấy cánh tay, lạnh lùng mở miệng nói trước: “Tôi không có kéo cô ta, là do cô ta tự mình ngã xuống.”
“Tôi thấy rồi.” Hoàng Gia Vĩ hít mạnh điếu thuốc, đôi mắt âm u và mờ mịt trong làn khói.
Cô lại nói: “Mẹ anh nói, muốn Ngô Thiến Thiến sống ở đây, còn muốn để cô ta ăn mừng năm mới ở đây.”
“Tôi biết.” Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu, “Tôi đã mời cô ấy đến.”
Trần Tiểu Nghiên nhướng mày.
Hoàng Gia Vĩ bỏ tàn thuốc dài vào gạt tàn, sau đó ngẩng đầu: “Cô ấy đang mang thai.”
“Mang thai?” Trần Tiểu Nghiên cười nhạt.
Đúng, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lòng dường như đột nhiên hiểu ra, chuyện này sợ là Lê Thị Liên đã biết rồi đúng không? Cuối cùng cũng được bồi thường như những gì cô ta muốn, chẳng trách cô ta lại đắc ý vênh váo như vậy.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Hoàng Gia Vĩ cũng im lặng.
Mãi cho đến khi sự im lặng làm cho người ta không chịu nổi, anh ta mới thở dài, trầm giọng nói: “Tôi cũng không biết. Mỗi lần dùng biện pháp, tôi đều chưa từng nghĩ đến việc cô ấy có thai.”
Lời này, là muốn thanh minh cho mình sao?
Thật kỳ lạ, lẽ ra là chuyện khiến người khác cảm động, nhưng trong long Trần Tiểu Nghiên chỉ có một vũng nước đọng, thậm chí còn tự hỏi, không phải kết quả như vậy chỉ là vấn đề thời gian sao?
Cho dù anh ta không có ý đó, khó có thể đảm bảo rằng Hoàng Gia Vĩ không nổi lên ý này, quá tam ba bận thôi, âm thầm động tay động chân không phải là chuyện rất bình thường sao?
“Vậy thì sao? Bây giờ anh muốn làm gì?” Cô hất sợi tóc bên tai, giọng điệu nhẹ như gió.
Hoàng Gia Vĩ không nói.
Trần Tiểu Nghiên ngước mắt nhìn anh ta chằm chằm một hồi, sau khi chuyển dời ánh mắt, vừa cười, “Một gia đình không thể có hai người phụ nữ, hiện tại anh để cô ta vào cửa, nghĩa là tôi có thể rời đi?”
“Tôi không nói như vậy!” Hoàng Gia Vĩ thấy lông mày của mình xoắn thành sợi.
“Tốt. Vậy thì để cô ta tống khứ đứa nhỏ, biến khỏi đây ngay lập tức!”
Vừa nói xong, có một tiếng vọng yếu ớt ẩn ẩn xung quanh.
Trần Tiểu Nghiên không rõ câu nói này có bị người ở phòng bên cạnh nghe thấy hay không, nhưng cô không quan tâm.
Hoàng Gia Vĩ bước đến trước mặt cô, thấp giọng nói: "Tôi đã nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến cô ấy mang thai, nhưng đã có, cũng không thể không cần … Nguyên nhân thì cô biết đấy, việc hợp tác với Trương tổng vẫn chưa hoàn tất, chuyện này thực sự không phải lỗi của cô ấy.”
“Cho nên, chuyện này thực sự là lỗi của tôi sao?”