Vẻ mặt Hoàng Gia Vĩ phẫn nộ, xem ra cũng thật sự sốt ruột rồi, lấy điện thoại bấm số điện thoại trên tấm danh thϊếp bên cạnh: “Tiểu Nghiên, đây là cơ hội cuôi cùng của anh, nếu như em không muốn anh chết, vậy thì nói giúp anh một câu đi, chỉ một câu thôi mà!”
Trong điện thoại, từng số một hiển thị rõ ràng trên màn hình.
Điện thoại vừa thông, từ lúc bắt đầu nhận được tấm danh thϊếp này thì vẫn luôn chờ mong.
Trong khoảng thời gian này đã nói rất nhiều lần Nguyễn Chi Dập nói hy vọng nhận được cuộc gọi từ cô, con số cụ thể Trần Tiểu Nghiên đã không nhớ rõ nữa.
Thật không nghĩ tới, cuối cùng số điện này được gọi vậy mà lại bởi vì tiền.
Trong lòng cô kháng cự, vốn định duỗi tay lấy điện thoại tắt đi nhưng bên trong lại truyền đến thanh âm: “Xin lỗi số điện thoại này không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra lại.”
Số điện thoại này không tồn tại sao?
“Không thể nào!” Hoàng Gia Vĩ dường như không tiếp nhận được sự thật này, bấm gọi lại mấy lần nữa.
Thật đáng tiếc vẫn như vậy.
Chỉ có một khả năng duy nhất, có lẽ số điện thoại này đã bị hủy bỏ rồi.
Trần Tiểu Nghiên thật sự là nằm mơ cũng không thể ngờ tới, sẽ có kết quả như vậy.
“Không phải là tôi không giúp anh, là ý trời như vậy rồi.” Cô buông tay lạnh nhạt nói một câu.
Thấy ánh mắt Hoàng Gia Vĩ trống rỗng không nói một lời nào, không hiểu sao có một kɧoáı ©ảʍ báo thù được rồi…
Khúc nhạc điệm này qua đi, Hoàng Gia Vĩ cuối cùng cũng không còn nhắc tới cái tên Nguyễn Chi Dập nữa.
Về sau rốt cuộc anh ta có ký hợp đồng không bình đẳng kia với tổng giám đốc Trương hay không, Trần Tiểu Nghiên cũng không hỏi, cũng không muốn quan tâm chuyện giữa anh ta và Ngô Thiến Thiến nữa.
Nhiệt độ mỗi ngày đều giảm xuống, cô cảm thấy bản thân cũng giống như vậy không còn độ ấm, đến Lê Thị Liên cũng không ầm ĩ với cô nữa, cũng không còn hứng thú tìm cô khıêυ khí©h.
Tất cả đều là kết cục đã định, chỉ đợi năm sau thôi.
Ngày tết sắp tới rồi, Lý Du Du xin phép trở về quê, cô càng ngày càng cảm thấy lẻ loi khi một mình ở lại Nam Thành này.
Có lúc nhàm chán chỉ có thể đi bộ, dọc theo con đường ven sông, một vòng lại một vòng, dùng mồ hôi để giải tỏa cảm xúc.
Cũng là ở chỗ này, vào một ngày, chính xác mà nói, là trước tết một ngày, vậy mà cô lại gặp được một người.
Là vị tổ tông đã rất lâu rồi chưa gặp.
Nghe thấy anh ta gọi “em gái”, Trần Tiểu Nghiên thậm chí phải mất một lúc lâu mới nghĩ ra, tên của anh ta là Phạm Chí Thành mà không phải là “tổ tông”.
Nhìn qua Phạm Chí Thành hình như đã đuổi theo cô cả một con đường, thở hổn hển cúi khom người, một lúc sau mới đứng thẳng người: “Em gái, cô thật sự còn chạy nhanh hơn thỏ đấy, nhanh đến nỗi tôi đuổi không kịp, gọi cô cũng không nghe thấy!”
Trần Tiểu Nghiên chỉ chỉ vào tai nghe, rất ngại ngùng nói: “Tôi đang nghe nhạc… anh có chuyện gì sao?”
Hơi thở của Phạm Chí Thành cuối cùng cũng trở lại bình thường, lại thở dài một hơi mới nói: “Có chút chuyện, không phải là tôi muốn đi nhanh một chút qua đây nói cho cô biết sao.”
Đầu óc Trần Tiểu Nghiên có chút mờ mịt, một hồi lâu cũng không nói gì.
Anh ta dừng một lúc, vỗ vỗ đầu nói: “Một hai lời cũng không nói rõ được đâu, đi, chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi, ở đây gió cũng rất lớn.”
Nói xong muốn xoay người băng qua đường cái bên kia đường.
Trần Tiểu Nghiên đứng yên tại chỗ chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh ta đứng lại, quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn lúc nãy rất nhiều.
“Còn có thể có chuyện gì được chứ? Đương nhiên, là chuyện liên quan đến A Dập rồi.”
A Dập…
Hai chữ này, trong khoảng thời gian ngắn dường như đã bị phủ bụi cả thế kỷ rồi.
Đường cái đối diện có một quán cà phê nhỏ, lúc này bên trong không có một bóng người nào.
Phạm Chí Thành tìm một vị trí gần cửa sổ, gọi hai tách cà phê, vừa ngồi xuống câu đầu tiên anh ta nói chính là: “A Dập đã đi được nửa tháng rồi, cô biết không?”
Sau khi nghe thấy lời này, Trần Tiểu Nghiên lắc đầu, chỉ là nghe thấy cái tên kia, trong lòng vẫn có hơi chua xót.
Vốn dĩ cô cho rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ xuất hiện con người này nữa.
Không biết Phạm Chí Thành là cố ý thừa nước đυ.c thả câu hay là bản thân người đàn ông này không đáng tin cậy, vừa lắc đầu vừa thở ngắn than dài, chỉ là không nói gì.
Trần Tiểu Nghiên chờ đến sốt ruột, chỉ đành hạ thấp giọng nói: “Anh nói anh Nguyễn đi rồi sao? Đi đâu chứ?”
“Hầy, sao cô không tự đi hỏi xem cậu ấy đi đâu rồi?”
Lời này càng thêm khó hiểu, cô theo bản năng lắc lắc đầu.
Phạm Chí Thành bưng tách cà phê lên uống một ngụm, cuối cùng cũng mở lời: “Cậu ấy mua một căn nhà trong tòa nhà đối diện nhà cô, sống cách cô một ô cửa sổ mấy tháng nay mà cô thật sự một chút cũng không phát hiện ra sao?