Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!

Chương 54: Tống cổ cô ta ra

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Giúp bản thân cậu?” Lý Du Du vẫn không rõ tại sao.

“Một hai câu cũng không thể nói rõ được… nói cho tớ biết có người quen nào làm việc này hay không, nếu không có, tớ lại thử tìm người khác.” Trần Tiểu Nghiên thở dài.

Thật ra cũng không phải không thể nói rõ, mà là có một số chuyện thực sự rất khó để nói ra.

Kể từ cái ngày thành lập công ty, hầu hết số tiền huy động được đều do bố mẹ cô thuyết phục mới vay mượn được.

Bây giờ gặp phải vấn đề, điều mà Hoàng Gia Vĩ nghĩ được, cũng vẫn là phụ thuộc vào quan hệ với Ngô Thiến Thiến.

Gặp chuyện chỉ biết dựa vào phụ nữ mà giải quyết, khiến người khác thật sự khó mở miệng.

Nhưng Hoàng Gia Vĩ không quan tâm cô nghĩ như thế nào.

Bây giờ, những gì cô muốn làm, là phải tống cổ Ngô Thiến Thiến ra trước.

Nếu không, nói không chừng công ty có thể sẽ rơi vào tay người ngoài…

“Có thì có vài người, nhưng…” Lý Du Du suy nghĩ một chút, muốn nói nhưng lại dừng lại.

Trần Tiểu Nghiên hỏi thêm mấy câu, cô ấy ngồi thẳng một chút, tâm trạng cũng nghiêm túc hơn nhiều.

“Những người có tiền để giúp đỡ, cậu có biết trong đầu bọn họ có những thứ gì không? Kiếm tiền từ trong tay bọn họ, đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy? Nói không chừng cũng không thể gặp mặt. Cho dù gặp được rồi, cũng chưa chắc có kết quả tốt đẹp gì.”

“Nếu không thử, làm sao biết nhất định sẽ không có kết quả?”

“Tớ sợ cậu…”

Lý Du Du còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt đó của Trần Tiểu Nghiên, cuối cùng vẫn thay đổi quyết định: “Thôi được… Tớ giúp cậu hỏi thử xem sao.”

Sau khi trở về, Trần Tiểu Nghiên cũng không nhàn rỗi, trong khoảng thời gian này lật hết danh sách bạn bè của mình, nhưng cũng chẳng thu được gì.

Có không ít ý định, nhưng không nhiều cái thực sự có thể lấy được tiền.

Mà cô cũng chỉ là một người bình thường, người bình thường thì có bao nhiêu cơ hội kết giao được với những ông chủ lớn có vốn liếng hùng mạnh chứ?

Thực ra, không phải ngay cả một người cũng không có. Ví dụ, trước đây có một ông lão làm trong ngành công thương nghiệp, sản nghiệp nắm trong tay đã phân bố một nửa Quảng Thành…

Trần Tiểu Nghiên không phải chưa từng muốn đi tìm ông ấy.

Khoảnh khắc trước khi bấm vào số điện thoại, vẫn là từ bỏ.

Nếu ông ấy hỏi lại Nguyễn Chi Dập, cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào.

Vài ngày sau, bên Lý Du Du cuối cùng đã có tin tức.

Nói là thông qua bạn bè đã nghe ngóng được một ông chủ làm bên bất động sản, cũng họ Trần, tài sản lên tới vài chục nghìn tỷ, con người cũng rất hào phóng.

Trần Tiểu Nghiên vui mừng khôn xiết, phải mất gần một lúc lâu cuộc gọi mới kết thúc, cuối cùng đối phương cũng đồng ý gặp mặt.

Lúc giao hẹn cụ thể, nhưng lại từ chối đủ kiểu, cuối cùng nói rằng buổi tối có thể dành ra một hai tiếng để bàn bạc với cô tại một câu lạc bộ có tên Quốc tế Tinh Hải.

Đây là lần đầu tiên cô nghe đến địa danh này, nghe có vẻ không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Tìm kiếm trên mạng, thực sự giống với một câu lạc bộ có quy mô cực kỳ lớn, chi phí tối thiểu cho phòng thông thường cũng vài trăm triệu trở lên.

Mặc dù hẹn ở một nơi như này khiến người ta lúng túng, nhưng một mặt cũng chứng tỏ được thực lực không phải giả.

Trần Tiểu Nghiên vẫn quyết định đi xem thử.

Đã đến ngày hẹn, cô chỉ nói với Hoàng Gia Vĩ là hẹn Lý Du Du cùng đi ra ngoài.

Hoàng Gia Vĩ gật đầu, cũng không nói nhiều.

Trong thời gian này, anh ta thực sự bận mù đầu như những gì anh ta nói, không quá quan tâm đến bất cứ điều gì.

Không quan trọng. Như này ngược lại càng tốt hơn.

Bắt taxi đến Quốc tế Tinh Hải, không ngờ lại thực sự đã nhìn thấy Lý Du Du.

Đứng ở cửa quan sát xung quanh, nhìn qua chính là đang đợi cô.

Vừa mới xuống xe, Lý Du Du đã tiến đến: “Cậu nói xem, cậu có thể uống rượu hay biết chơi đoán số không?”

Trần Tiểu Nghiên lắc đầu: “Tớ biết kể chuyện hơn.”

Lý Du Du bị nghẹn mất mấy giây, bất lực kéo lấy cánh tay của cô: “Thôi bỏ đi, lát nữa tớ vẫn đi cùng cậu. Để cậu một mình, tớ thật sự rất sợ cậu sẽ bị người khác ăn thịt ngay cả xương cũng không còn.”

Trần Tiểu Nghiên không thể nói được cuối cùng là mừng hơn một chút hay là lo lắng hơn một chút, lời nhiều nữa cũng chỉ biến thành hai chữ “cảm ơn”.

“Hừ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, ở nhà một mình khiến tớ khó chịu quá.” Lý Du Du thở dài, đỡ lấy tóc mái dài sắp che khuất tầm mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »