“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Trần Tiểu Nghiên cau mày, thản nhiên nói xong, tự mình lui ra.
Tối qua cô đã gửi email cho ông chủ, một bài báo cáo liệt kê những gì Vương Chí Lương đã làm.
Thật không ngờ đến ông chủ luôn không quản việc lại phản ứng nhanh như vậy.
Cách đó vài ngày, có một người tự xưng là người phụ trách điện tử Vân Phi gọi điện thoại cho cô, lời nói chân thành xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Lại nói, cảm ơn vì những nỗ lực mà cô đã làm, bây giờ những vấn đề còn sót lại cuối cùng có người xử lí rồi, cơ bản cũng được giải quyết. Còn nói Giám đốc Thẩm đích thân mời anh ta gửi lời cảm ơn, hi vọng sau này có cơ hội có thể cùng nhau ăn bữa cơm…
Trần Tiểu Nghiên đáp vài câu lịch sự, nhớ tới chuyện xảy ra ở Quảng Thành vài ngày trước, gặp được người… thực sự cảm thấy mình như bị theo dõi từ lâu.
Nguyễn Chi Dập.
Ba từ này cũng thường hiện lên trong tâm trí, thường xuyên không có lý do gì đột nhiên xuất hiện, sau đó biến mất.
“Gọi điện thoại cho tôi, Trần Tiểu Nghiên.”
Mỗi lần nghĩ đến câu nói này, trái tim lại đau đớn như bị điện giật.
Tại sao lại muốn gọi điện? Cô nghĩ không ra lí do.
Chỉ là bản thân mình cũng nói không rõ rốt cuộc làm sao, ngay cả ngăn kéo bàn trong phòng ngủ, đều vì có tấm danh thϊếp nằm bên trong, trở thành một khu cấm địa không dám chạm vào…
Vốn dĩ ban đầu là đợi vài ngày nữa thì có thể gia nhập Gia Trình, ai biết một tuần trôi qua, Hoàng Gia Vĩ ở bên kia còn không có động tĩnh gì.
Trần Tiểu Nghiên cũng không giục anh ta, nhân lúc rảnh rỗi hưởng thụ cuộc sống “phu nhân tổng tài”.
Dù sao trước chiến dịch, quân đội cũng cần phải nghỉ ngơi.
Cứ cách vài ngày, cô hẹn Lý Du Du đi mua sắm, quần áo và giày dép.
Chưa bao giờ đến Spa thẩm mỹ viện cũng có thẻ. Còn mua rất nhiều thứ trước đây không nỡ mua gửi về cho ba mẹ già.
Mẹ gọi điện thoại cho cô, hết lời dặn dò cô đừng tốn kém.
Trần Tiểu Nghiên chỉ nói công ty Hoàng Gia Vĩ làm ăn phát đạt, cái này có tính là gì.
“Mẹ không quan tâm những thứ này, các con đều tốt, ba mẹ con đã an lòng.”
“Được rồi ạ. Ba mẹ bình an, con cũng yên tâm.” Cô làm nũng, báo tin tốt chứ không báo tin xấu.
Từ nhà hàng trên tầng cao nhất của Trung tâm Thương mại Quốc tế nhìn xuống, toàn bộ tòa nhà cao tầng của Nam Thành đều thu vào đáy mắt.
“Sớm nên như vậy, thật không hiểu trước đây vì sao nghĩ không thông như thế.”
Lý Du Du ngồi bên cửa sổ sát đất, ngược lại một phen luận điệu: “Đàn ông kiếm tiền không phải là để cho phụ nữ tiêu sao? Cậu không tiêu, sớm muộn gì cũng có người phụ nữ khác tiêu giúp cậu.”
“Có lẽ, chính là quen rồi…”
Trần Tiểu Nghiên cầm cái thìa nhỏ khuấy trong cốc, đột nhiên có chút buồn bã không tên.
Gia Trình vừa mới nổi lên hai năm, không chỉ một xu cũng không thấy được, còn phải đầu tư một khoản tiền lớn vào trong.
Tiền lương của cô đều phải lấy ra trợ cấp cho gia đình, nào có tiền nhàn rỗi để chi tiêu?
“Cậu cũng biết tớ, vốn dĩ không hứng thú gì với mấy thứ đồ vật chất đó. Trước đây Hoàng Gia Vĩ cũng nói, đánh giá cao điều này ở tớ.”
Trong một thời gian dài, cô đã có suy nghĩ rằng: Cuộc sống đơn giản là tốt, không cần phải cố tình theo đuổi sự sang trọng.
Phấn đấu, cũng chỉ vì để tự đi lên thực hiện con đường của mình, chứ không phải là vì những đồng tiền hôi thối.
Vẫn tưởng rằng Hoàng Gia Vĩ cũng nghĩ như thế.
Không ngờ rằng, anh ta từ trong cảnh xa hoa trụy lạc đã sớm đánh mất đi bản thân mình.
Chỉ cần để cô tại chỗ, giống như một kẻ ngốc, liên tiếp xoay quanh đi làm kiếm sống tan làm nấu cơm, còn bị người ta giục sớm từ chức về nhà, thay anh ta sinh con.
“Tin tưởng anh ta? Đàn ông miệng lừa người gạt quỷ. Nói cho cậu biết, bị sắc đẹp mê hoặc chính là bản năng sinh học của con người. Trước đây anh ta nghèo, không lừa gạt như thế cậu làm thế nào? Vô số sự thật đã được chứng minh, chỉ cần có khả năng, không có đàn ông nào có thể thoát khỏi loại này – thú tính.”
“Có lẽ, thật sự là như thế…”
“Tiểu Nghiên.” Lý Du Du lại gần, vẻ mặt để tâm: “Cậu lại không phải không xinh đẹp, chỉ cần trang điểm lên, hồ ly tinh kia mang giày cho cậu cũng không xứng. Còn nhớ hay không lúc học đại học có bao nhiêu đàn ông theo đuổi cậu? Tớ thật lòng muốn khuyên cậu, bắt đầu từ ngày mai, mặc áo choàng lên, tô son Dior lên, để cho họ Ngô kia nhìn xem, cái gì gọi là phong thái chính thất!”