Trần Tiểu Nghiên vẫn không nói chuyện.
Hoàng Gia Vĩ nhăn mặt, giọng nói kéo dài: “Bình thường chúng con dành thời gian ở nhà dùng cơm cũng ít, mua nhiều thì sợ hư.”
Lê Thị Liên bị nghẹn đến, chỉ mới tích tắc một câu: “Mẹ đây sợ con đói…”
Thương con trai không thể nào tự mình làm? Trần Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy buồn cười, lấy đồ trực tiếp đi thẳng vào bếp.
Mỗi lần mẹ chồng đến, thì cảnh tượng này xảy ra không ít. May mắn Lê Thị Liên với cô không ưa lẫn nhau, thời gian ở gần nhau cũng không nhiều.
Ăn xong cơm tối, Hoàng Gia Vĩ đi vào phòng vệ sinh cả nữa ngày mà không thấy ra.
Lê Thị Liên không biết nói chuyện với người chị em nào của mình, thì tự khen con trai mình hiếu thảo bao nhiêu có thể làm được nhiều thứ bao nhiêu, biết kiếm tiền biết bao. Thăm hỏi vẫn không quên nhắc vài câu về việc liên quan đến con cái, nói tới nói lui để cho một người nghe được.
Trần Tiểu Nghiên coi như không nghe thấy gì.
Lê Thị Liên thấy không có động tĩnh gì, tự thấy nhàm chán. Cuối cùng cũng dừng lại một lúc.
Thu dọn xong, cô về phòng chuẩn bị thay quần áo, vừa mở cửa tủ quần áo ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi rất thúi, làm cho cô nhức đầu.
Trong tủ này chứa đầy nội y và áo khoác của cô. Tìm kiếm cả nữa ngày, Trần Tiểu Nghiên ở trong một góc thấp nhất phát hiện một chai sứ mở nắp màu đỏ, không biết đang đựng cái gì, mùi vị làm người khác mất hồn.
Ở trong nhà không có ai khác, nghĩ một chút cũng biết ai để thứ này ở đây. Cô ấy bịt mũi của mình lại, lấy nó ra lập tức muốn đổ đi, ở bàn ăn, Lê Thị Liên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào đồ vật trong tay cô ấy: “Cô để xuống cho tôi!”
Trần Tiểu Nghiên đứng yên.
“Đây là thứ mà tôi không dễ gì lấy được, cô đừng có đυ.ng vào!” Sắc mặt Lê Thị Liên căng thẳng: “Đại tiên đã nói, cô không mang thai được bởi vì cô thiếu nợ âm dương, bị tiểu quỷ đi theo, vì vậy phải sử dụng nướ© ŧıểυ của đứa bé trai để xua đuổi. Chỉ cần để nó đủ 7749 ngày, đảm bảo trong năm sẽ mang thai một đứa bé trai bụ bẫm!”
Trần Tiểu Nghiên cuối thấp đầu nhìn cái thứ trong tay của mình, xém xíu không ói ra.
Thời đại gì rồi, lại có thể còn có người tin mấy thứ này?
Vẫn còn tiểu quỷ đi theo…
Cô ấy thật sự bị quấy rối, nhưng không phải là tiểu quỷ!
“Mau để lại chỗ cũ cho tôi!” Lê Thị Liên lại nói, bước hai bước đến, mặc kệ giành cái bình trong tay cô ấy.
Trần Tiểu Nghiên cũng không buông tay, kìm hãm cơn tức giận: “Mẹ, đây không phải là mê tín sao? Sinh hay không sinh con là chuyện giữa chúng con, mẹ đừng lo lắng nữa!”
“A, tôi lớn chừng này tuổi, vì cô về việc sinh con này mà cầu xin hai bên nội ngoại, vẫn còn nói đừng lo lắng?”
Lê Thị Liên liền lập tức lớn tiếng, tay thì càng gia tăng sức lực, giành không được thì bắt đầu kêu con trai: “Gia Vĩ, con mau đến đây! Vợ của con đánh mẹ!”
Trần Tiểu Nghiên sững sờ, vô thức buông tay ra.
Lê Thị Liên theo quán tính lùi về phía sau, không đứng vẫn nên ngã ngồi xuống dưới đất, đồ vật trong tay bay ra ngoài.
Toàn bộ nướ© ŧıểυ trong bình, cái bình sứ rớt xuống đất tan thành nhiều mảnh, cả căn phòng đột nhiên bốc mùi hôi thúi.
“Sao vậy?” Hoàng Gia Vĩ vừa từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn thấy cảnh này vội vã đến đỡ mẹ.
“Muốn mạng của tôi à! Nhìn việc mà vợ con làm, con rốt cuộc vẫn không quản sao!”
Lê Thị Liên từ xấu hổ chuyển sang tức giận, ngồi dưới đất khóc thảm thiết, đỡ bà ấy thế nào cũng không đứng lên.
Hoàng Gia Vĩ cũng tức giận: “Tiểu Nghiên, em làm sao vậy? Mẹ đã lớn tuổi như vậy, em không biết nhường nhịn một chút sao, nếu như xảy ra chuyện lớn, thì làm sao thu dọn đây!”
Trần Tiểu Nghiên nghiến răng, không nói gì: “Em khi nào mà làm hại mẹ anh?”
Lê Thị Liên tức giận chỉ thẳng mặt cô ấy: “Cũng không nghĩ rằng, con trai của tôi kết hôn đã mấy năm không có con thì do ai sai! Cô không tin đại tiên, tin vào khoa học phải không, vậy sao không kêu mẹ cô dẫn cô đi kiểm tra đi? Tôi sớm đã nghi ngờ, cô chắc chắn có bệnh, âm mưu muốn hại con trai tôi tuyệt tử tuyệt tôn!!”
Một câu nói, Trần Tiểu Nghiên toàn thân run rẩy: “Rốt cuộc là ai có vấn đề, mẹ hãy nghĩ kỹ lại rồi hãy nói!”
“Cô, cô có ý gì?”
“Được rồi, mỗi người bớt một câu đi!” Hoàng Gia Vĩ kế bên không biết có phải là do lương tâm cắn rứt, nháy mắt với cô, kéo Lê Thị Liên buộc vào phòng dành cho khách bên cạnh.
Đóng của phòng lại, tiếng khóc làm loạn đột nhiên nhỏ lại rất nhiều, bốn phía càn ngày càng yêu tĩnh.
Âm thầm đứng một chút, Trần Tiểu Nghiên cũng không có tâm trạng đi nghe hai mẹ con bọn họ đang nói cái gì, mà chỉ đi nhặt mảnh vụn ở dưới đất một cách sạch sẽ, tìm chai nước hoa không dùng để xịt khắp căn phòng rồi mới quay về phòng.
Đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn trong phòng một lượt, cô ấy ngơ ngác, lại không nhịn được mà bật cười.