Trên xe, Tô Húc Hoàn kéo Lam Y Tịnh cắи ʍút̼ lấy đôi môi mềm mỏng của cô, nụ hôn kéo dài không dứt như muốn chiếm hữu lấy cơ thể và tâm trí của cô.
Đôi bàn tay anh không yên, luồng vào chiếc áo thun thám hiểm đôi gò bông đảo nảy nở, cô gượng gùng vì ngoài họ vẫn còn tài xế trên xe.
"Buông tôi ra, anh đừng bỉ ổi như vậy." - Lam Y Tịnh đẩy mạnh Tô Húc Hoàn về phía sau.
"Y Y, mùi vị của em thật khiến tôi không thể nhịn được." - Tô Húc Hoàn đưa lưỡi liếʍ lomép, mùi hương trên môi cô vẫn đọng trên môi anh.
"Anh hết lần này đến lần khác ức hϊếp tôi, tôi sẽ kiện anh, anh đừng nghĩ bản thân có thể làm mưa làm gió, ở đâu cũng có pháp luật bảo vệ tôi."
Lam Y Tịnh nghĩ mình điên rồi, trước đó còn cảm thấy không muốn anh ta bị bắt.
"Kiện tôi sao, có phải tôi chưa dạy dỗ em đủ, nên em vẫn còn cái suy nghĩ nông cạn đó."
Tô Húc Hoàn siết chặt cổ tay của cô, kéo cô nhào vào lòng anh. Chiếc áo thun bị anh kéo qua một bên, đôi môi anh hôn lên cổ, hôn lên xương quai xanh khiến cô vô cùng đau đớn. Anh như một con ma cà rồng, bờ môi đến đâu liền cắn xé cô cho đến khi để lại những dấu vết tím đỏ trên người.
"Tô Húc Hoàn, đừng như vậy… tôi không muốn."
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Tô Húc Hoàn vang lên, không gian mới vơi đi sự ám muội.
"Tô tổng, là giám đốc Hà." - Vệ sĩ dường như được huấn luyện rất tốt, đối diện với chuyện phía sau lưng dường như không quan tâm đến.
Tô Húc Hoàn lúc này mới rời bờ môi khỏi bờ ngực sưng lên của cô. Đôi bàn tay vẫn siết chặt không cho cô chạy trốn, gương mặt Lam Y Tịnh đã đỏ ửng lên xấu hổ.
"Tô tổng, dì Trương gọi đến báo Thanh Thanh tiểu thư cắt tay tự sát, hiện đã đưa vào bệnh viện." - Hà Siêu nhận được tin báo liền gọi cho Tô Húc Hoàn.
"Cô ấy sao rồi?" - Tô Húc Hoàn hạ giọng.
"Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng đang khóc rất nhiều, đòi gặp anh… có lẽ cô ấy đã đọc được tin trên báo rồi." - Hà Siêu đáp.
"Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay." - Tô Húc Hoàn tắt điện thoại, cảm thấy phiền lòng.
Tô Húc Hoàn buông Lam Y Tịnh ra, chỉnh chu lại cà vạt nói với tài xế: "Lái xe đến bệnh viện đi."
Chiếc xe đánh một vòng, quay lại hướng về bệnh viện.
Lam Y Tịnh ngồi bất động trên xe, hiện tại cô không rõ mối quan hệ này sẽ kéo dài đến khi nào, vì sao ông trời không giúp cô cả đời đừng gặp lại anh ta.
Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện. Lam Y Tịnh không muốn đi cùng Tô Húc Hoàn vào bên trong, nhưng anh ta bắt buộc cô phải theo, nếu không sẽ làm cô ngay tại xe. Lam Y Tịnh vừa tức giận vừa đi theo phía sau anh.
"Dì Trương, cô ấy sao rồi." - Tô Húc Hoàn nhìn thấy dì Trương đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu liền hỏi.
"Thiếu gia, cô ấy làm tôi sợ đến đứng tim." - Dì Trương nhìn về phía cô gái đi phía sau Tô Húc Hoàn liền mừng rỡ:"Phu nhân, phu nhân cô thật sự còn sống phải không. Đúng là ông trời có mắt, tôi luôn nghĩ sao một người lương thiện như phu nhân lại đoản mạng như vậy. Tốt rồi, tốt rồi, phu nhân còn sống thật sự rất tốt."
Lam Y Tịnh không muốn làm dì Trương khó xử, trước kia người đối tốt nhất với cô tại nhà họ Tô chính là dì nên chỉ cười không đáp. Cô nào còn là Tô phu nhân của năm đó.
"Thiếu gia, sao cậu là đưa phu nhân đến đây. Cô gái trong kia chỉ làm màu để cậu để mắt đến thôi, thật sự muốn chết thì sẽ không cắt cổ tay, không để cửa mở toang ra cho người ta dễ dàng phát hiện." - Dì Trương thật sự không muốn cô gái Thanh Thanh tâm cơ kia thay thế vị trí Tô phu nhân của Lam Y Tịnh.
Tô Húc Hoàn vừa mở cửa liền thấy một thứ đang bị ném thẳng về phía anh và Lam Y Tịnh. Tô Húc Hoàn nhanh chóng xoay người, ôm Lam Y Tịnh vào lòng dùng toàn thân che chắn cho cô.
"Xoảng" - Chiếc ly trúng người Tô Húc Hoàn rơi xuống đất vỡ nát.
"Húc Hoàn, anh có sao không, em không biêt là anh." - Thanh Thanh nhìn thấy bóng lưng của Tô Húc Hoàn liền hoảng, vội giải thích.
"Sao lại kích động như vậy." - Tô Húc Hoàn quay người lại, không vui nhìn cô gái đang ngồi trên giường bệnh.
"Húc Hoàn, cô gái phía sau anh là ai? Húc Hoàn, anh sẽ bỏ rơi em phải không?" - Thanh Thanh kích động nhìn Lam Y Tịnh mà khóc lớn
Lam Y Tịnh nhìn cô gái trên giường đang gào khóc, cô là phụ nữ còn thấy phiền muốn chết, huống hồ là Tô Húc Hoàn.
"Cô ấy là vợ của anh." - Tô Húc Hoàn đáp.
"Húc Hoàn, không phải chúng ta… chúng ta chuẩn bị kết hôn sao?" - Cố Thanh Thanh không thể tin được chính miệng Tô Húc Hoàn đưa người phụ nữ này đến trước mặt cô mà nói những lời như sát muối vào tim cô.
"Thanh Thanh, nếu tôi nhớ không nhầm, tôi chưa từng hứa sẽ kết hôn cùng em." - Anh bước đến gần Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh ngẩn người, đúng vậy… anh ấy chưa từng nói yêu cô, chưa từng hứa sẽ lấy cô, chỉ có một mình cô luôn dùng cái tư cách đã từng cứu anh một mạng, để bắt anh ta phải cung phụng cô.
Anh luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ cười với cô, cô cứ ngỡ trong lòng anh… cô là duy nhất.
"Anh sẽ thu xếp để em quay về thành phố A. Anh đã hứa bảo vệ em cả đời, yên tâm anh sẽ không nuốt lời."
Cố Thanh Thanh trước mặt Tô Húc Hoàn đều tỏ ra ngoan hiền, cô muốn gào lên nhưng không dám. Tất cả đều do sự xuất hiện của Lam Y Tịnh, cô căm hận nhìn về phía Lam Y Tịnh đang đứng phía sau anh. Trên môi, trên cổ đều là những dấu vết ám muội, Cố Thanh Thanh muốn gϊếŧ chết loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ kia, dùng thân thể để câu dẫn người đàn ông của cô.
"Được, em nghe theo sắp xếp của anh."
Cố Thanh Thanh tỏ ra ngoan ngoãn, cô biết Tô Húc Hoàn rất ghét phụ nữ không nghe lời.
Tô Húc Hoàn nói thêm mấy câu liền đưa Lam Y Tịnh rời khỏi bệnh viện.
Trước đây, anh luôn nghĩ bản thân yêu Cố Thanh Thanh, luôn cưng chiều cô ấy. Chỉ là kể từ khi cô ta tỉnh lại, được đón đến Tô thị sống cùng anh để tiện bề chăm sóc, Tô Húc Hoàn nhận ra bản thân không có cảm xúc với cô, nhưng không nỡ nhìn cô bệnh tật lại bỏ rơi cô… nên anh luôn giữ cô ta bên cạnh để chăm sóc.
Anh từng tự đánh lừa bản thân yêu Cố Thanh Thanh để trốn tránh cảm giác với Lam Y Tịnh. Lần đó gặp lại cô, anh luôn nghĩ về người phụ nữ ấy, chỉ là anh không thể bỏ cái tôi xuống, rằng Lam Y Tịnh từng phản bội anh.
"Cho xe về biệt thự Tô gia." - Tô Húc Hoàn vừa lên xe liền nói.
"Đưa tôi về nhà." - Cô phản kháng, cô về biệt thự họ Tô để làm gì.
"Tôi đang đưa em về nhà đây, Tô phu nhân." - Tô Húc Hoàn nhàm chán, đưa cho cô tờ báo kinh tế hôm nay.
Trên mặt báo là hình cưới năm đó của cô và anh ta. Ngay cả cha cô Lam Trung cũng có mặt trên mặt báo, tuyên bố năm đó cô Lam Y Tịnh mới chính là người kết hôn với Tô Húc Hoàn, hiện tại cô chính là vợ chính thức của anh ta.
"Dối trá, rõ ràng đây không phải là sự thật."
"Lam Y Tịnh, giấy trắng mực đen… em hiện tại chính là Tô phu nhân."
Tô Húc Hoàn ép cô quay về, anh sẽ như ngày xưa dày vò cô cho đến chết tâm, nhưng hiện tại cô còn có Hữu Hữu… cô không thể để con trai cô chịu ấm ức. Cô sẽ tìm cách đưa con trai trốn đi, cô không thể sống những ngày không có ý nghĩa như năm đó.
Căn biệt thự Tô gia tại thành phố B được thiết kế không khác gì ở thành phố A, khiến cho Lam Y Tịnh nhớ lại những ngày tháng lẽo đáng sợ năm đó.
Thấy cô cứ nhìn mãi không bước vào, Tô Húc Hoàn đi đến bế cô lên mà bước vào bên trong.
"Bỏ tôi xuống" - Lam Y Tịnh xấu hổ hét lên.
"Được."
Tô Húc Hoàn đá của phòng ngủ của anh, quăng cô xuống giường lớn.
"Anh muốn làm gì?" - Lam Y Tịnh dùng tay che chắn cơ thể.
"Làm việc người chồng phải làm, em xem tôi và em kết hôn bao nhiêu lâu rồi. Tôi phải đòi lại quyền lợi, em cũng biết tôi là người kinh doanh… ghét nhất là lỗ vốn." - Tô Húc Hoàn lùi về phía sau, đóng chặt cánh cửa chính.
"Tôi không phải vợ anh, tôi không muốn làm việc đó với anh."
Cô sợ hãi, cô không muốn bị anh dễ dàng sỉ nhục mình. Anh không yêu cô, anh chưa từng trân trọng cô, anh chỉ muốn thỏa mãn thú tính bản thân, cô không can tâm.
"Vậy cô muốn làm với ai, Lục Cẩn Niên sao, hay là tên mà cô đã mang thai cho hắn." - Tô Húc Hoàn tức giận, từ từ cởi chiếc áo bên ngoài của anh.
Tô Húc Hoàn bước đến gần hơn, dùng hai tay chặn hai tay cô trên giường, toàn thân đè lên người cô.
"Đúng tôi muốn làm với cha của Hữu Hữu, không muốn cùng anh… anh đã hài lòng chưa." - Cô hét lên, dằng co muốn thoát khỏi tay anh.
Năm đó, cô từng nghĩ bản thân là vợ anh, sinh con cho anh… cô nguyện ý…
"Không sao, tôi muốn em là đủ."
Tô Húc Hoàn dùng môi chặn lại những lời nói cay độc mà Lam Y Tịnh muốn thốt ra. Anh cắи ʍút̼ bờ môi cô đến đỏ ửng lên, dùng lưỡi kéo lưỡi cô ra mà mυ"ŧ lấy.
Lam Y Tịnh không thể cưỡng lại nụ hôn đầy bá đạo của anh, cô không phản kháng nổi, bị anh dụ dỗ mà đáp trả nụ hôn đầy chiếm hữu đó.
Bị anh hôn đến mê muội, khi trang phục của cô đã bị anh cởi bỏ, đôi môi anh di chuyển đến bờ ngực nhô lên cao, bàn tay không yên của anh tìm đến vị trí kín đáo nhất của cô, toàn thân cô cong lên vì cảm giác khó tả.
"Y Y, cơ thể em thành thật hơn em nhiều."
Tô Húc Hoàn khẽ nói vào tai cô, nhìn gương mặt cô đang đỏ lên vì sự kí©h thí©ɧ từ anh, Tô Húc Hoàn mê đắm trong du͙© vọиɠ, anh từ từ tiến vào trong sâu thẳm bên trong cô.
Không còn cảm giác đau đớn như lúc trước, Lam Y Tịnh cảm giác toàn thân tê dại, cảm giác cô chưa từng trải qua, không tự chủ liền kêu rên lên…
"Ưm…"
Tô Húc Hoàn nhanh như vũ bão, ra vào không dừng khiến Lam Y Tịnh đạt đến sự kɧoáı ©ảʍ mà cô chưa bao giờ trải qua.
"Nói đi, tôi với hắn ta… ai khiến cho em sung sướиɠ hơn, Y Y."
"Đừng… dừng lại đi Húc Hoàn, anh… anh… ưm… tôi không chịu được." - Lam Y Tịnh lắc đầu, cô thật sự không chịu được sự mạnh mẽ từ anh.
"Em thật muốn tôi dừng lại sao… nhưng tôi cảm giác của em đang kẹp lấy tôi… không muốn tôi rút ra." - Tô Húc Hoàn đẩy mạnh đến tận nơi sâu nhất.
Lam Y Tịnh đỏ mặt không đáp… anh ta quả thật quá bỉ ổi.
Khi Tô Húc Hoàn đưa những tinh túy của bản thân vào trong nơi sâu thẳm của cô, cả hai đều đã mệt lả người. Anh ôm cô vào trong bờ ngực, nhắm mắt lại tận hưởng mùi hương mê người mà anh say đắm.