Chương 58: Ngoại Truyện 6: Tình Yêu Hóa Giải Hận Thù

Hướng Hàn ra lệnh cho đàn em đưa Tô Y Đình quay về thành phố lớn, con bé ở đây chỉ gây thêm rắc rối, gϊếŧ không được tha cũng không xong, lại suốt ngày thả thính ông chú già như hắn ta khiến hắn cũng không nỡ ghét nhóc con.

Trên đường đi, tên đàn em nhìn thấy Tô Y Đình ngồi phía sau xe liền nhìn về phía tài xế nháy mắt. Ông chủ lo không hề thừa, đại ca vậy mà yếu lòng với kẻ thù, con gái kẻ thù trong tay lại thả đi.

Tô Y Đình tất nhiên nhìn ra hai tên này có vấn đề, cô liền dùng một con dao găm được dán ở bắp chân phòng thủ.

Chiếc xe dừng ngay giữa khu rừng, nơi này vắng vẻ người qua kẻ lại, gϊếŧ người vứt xác là chuyện thích hợp. Bọn chúng nhìn Tô Y Đình là một cô gái mới lớn vừa xinh đẹp vừa quyến rũ liền nổi tà ý, dù sao cũng phải gϊếŧ, cho bọn chúng hưởng thụ trước.

"Ai làm trước đây?" - Tên đàn em và tên tài xế đê hèn nhìn nhau nói.

"Tao làm trước cho, nhìn thôi đã không chịu được." - Tên tài xế tranh giành.

Tô Y Đình như một cô gái yếu đuối hoảng sợ trước bọn người xấu, càng nhìn lại càng muốn đặt dưới thân.

Tên tài xế bước đến, chưa kịp chạm vào người Tô Y Đình thì cô liền bỏ chạy vào bên trong khu rừng… chỉ e cô giữa đường gϊếŧ bọn chết tiệt này sẽ bị người khác nhìn thấy thì có chút phiền phức.

Cả hai thấy cô giống như một con thỏ nhỏ đang lẩn trốn khỏi hai con sói hoang liền vô cùng hứng thú mà đuổi theo. Nào ngờ đuổi theo chưa kịp bao lâu thì đã không còn nhìn thấy Tô Y Đình đâu nữa.

Từ phía sau, Tô Y Đình núp ở cây lớn, ôm cây nhào ra tấn công bất ngờ khiến cả hai ngã lăn ra đất, bất tỉnh tại chỗ.

Lúc bọn chúng tỉnh lại thì đã bị trói lại ở hai góc cây gần nhau, lúc này trời đã nhá nhem tối rồi, bọn chúng hoảng sợ nhìn Tô Y Đinh trên tay cầm một con dao sắc bén, ngọn lửa đang hơ nóng đỏ ửng.

"Cứu người, cứu tôi với, có người muốn gϊếŧ người" - Tên đàn em hoảng sợ hét lớn.

Tô Y Đình đưa tay lên môi hắn khẽ nói:"Suỵt."

"Hét lớn như vậy, gọi thú dữ đến nhanh hơn sao?"

Ở đây có một con rồi, muốn tìm cái chết sớm hơn sao?

"Van xin cô đó, tha cho chúng tôi đi." - Tên tài xế nghe vậy liền hoảng sợ van xin.

Tô Y Đình bật cười, con dao lại tiếp tục hơ nóng lên:"Lúc nãy, mày xung phong làm trước đúng không?"

Cô đưa con dao về phía cổ của tên tài xế, hơi nóng của con dao khiến cổ họng hắn nóng ra, la hét thất thanh, hoảng loạn cầu xin.

"Yên tâm đi, tôi đã khử trùng rồi… đảm bảo sẽ không nhiễm trùng."

Hắn ta sợ đến mức ướt cả đũng quần rồi lại ngất đi, trên cổ để lại vết phỏng rộp. Nhìn thấy hắn như vậy trong lòng Tô Y Đình cảm thấy đúng là làm chuyện xấu thật thú vị, liền nhìn tên còn lại.

Thấy ánh mắt cô hướng về phía hắn, hắn liền co người lại:"Tha mạng cho tôi đi, xin cô đó… là ông chủ sai chúng tôi gϊếŧ cô, chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi."

"Ông chủ mày là ai, nói mau." - Tô Y Đình đưa con dao dí sát vào ngực của hắn ta, nhìn một chút liền chọn đúng vị trí tim hắn mà ấn nhẹ:"Đây rồi, tim của mày ở đây."

Hắn ta sợ đến mức muốn thoát thân nhưng dây trói vô cùng chắc, cách trói cũng rất đặc biệt, khiến con mồi không có cơ hội cựa quậy.

"Tôi chỉ biết ông ấy họ Trần, ông ấy là người thân của đại ca Hướng Hàn, ông ấy là người nuôi dưỡng đại ca." - Hắn ta thật sự sợ Tô Y Đình moi tim mình.

Tô Y Đình tất nhiên không biết ai là kẻ thù của Tô gia, từ nhỏ sống trong bao bọc của Tô Húc Hoan, chỉ dạy của Thanh Liêm, tuyệt nhiên không ai nhắc đến quá khứ trước kia ra sao.

"Rất lâu rồi không thấy tim người, để tao xem tim mày to hay nhỏ mà dám đυ.ng vào tao."- Tô Y Đình vung dao lên cao nhắm vào hướng tim của hắn ta.

"Người ông chủ muốn gϊếŧ là Tô Hữu Hữu, hiện tại đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi… đại tiểu thư.. tha cho tôi một mạng, tôi cầu xin cô." - Hắn ta liền hét lên.

Tô Y Đình nghe tiếng có người đang đến liền bịt miệng hắn ta lại, tung một đòn khiến hắn ngất đi.

Cô cởi trói cho bọn chúng, sau đó cởi luôn y phục bọn chúng ra… rồi tự tay xé y phục của mình một cách nham nhở.

Tô Y Đình định thần một chút, nước mắt rơi lã chã xuống… cô nhanh chân chạy đi về hướng bước chân, vừa chạy vừa khóc vừa kêu cứu.

Lúc gặp Hướng Hàn đang đi tìm người, Tô Y Đình tỏ ra vô cùng đáng thương, trên người y phục bị xé nát như vừa bị làm nhục, nét mặt mang đầy nét tủi thân.

Hắn ta ôm cô vào lòng an ủi, cởi chiếc áo khoác che chắn cơ thể của cô.

"Chú ơi, bọn chúng muốn làm nhục cháu." - Tô Y Đình đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Hướng Hàn.

Hướng Hàn không tin bọn đàn em dám cãi lời mình liền bế Tô Y Đình đi vào bên trong tìm người.

Hai tên đàn nằm bất tỉnh dưới đất, quần áo ngoài đã cởi ra vứt dưới đất ngổn ngang.

"Huhu… chú ơi, bọn chúng là người của chú vậy nên cháu không muốn động tay động chân với họ, sợ chú càng không thích Y Đình. Nhưng bọn chúng muốn làm nhục Y Đình, cháu không thể không phản kháng được… huhu.. cháu phải giữ gìn thân xác này cho chồng tương lai của cháu. Chú ơi, chú đừng giận cháu vì cháu lỡ tay đánh bọn họ."

Hướng Hàn nhìn cái nét hoảng sợ trong mắt Tô Y Đình thì có chút đau lòng, một cô gái mới lớn đã bị bọn chúng cưỡng ép… đúng là dù có là sát thủ cũng khiến con bé hoảng sợ rồi.

"Nhóc con, lỗi tại chú." - Hắn lấy tay che mắt Tô Y Đình lại

Đã phản bội lại hắn ta, hắn ta không muốn giữ, đã vậy còn muốn làm nhục một đứa trẻ chưa lớn, hắn sẽ dạy dỗ hai tên này một trận rồi đuổi đi.

"Chú ơi, cháu sợ lắm." - Tô Y Đình giả vờ hoảng sợ ôm chặt lấy Hướng Hàn.

Hắn ta liền bế cô ra khỏi khu rừng, Tô Y Đình vô cùng thích thú… chú Hướng của cô cũng không phải người xấu mà.

Lúc Hướng Hàn vừa bế Tô Y Đình ra đến bìa rừng, những chiếc xe màu đen đã bao vây lấy hai người, trên xe Tô Hữu Hữu bước xuống nhìn thấy quần áo của Tô Y Đình tả tơi, lại đang nằm trong lòng địch liền chạy đến dành lấy người.

"Khốn kiếp, mày đã làm gì con bé." - Tô Hữu Hữu đẩy chiếc áo của Hướng Hàn xuống đất, choàng chiếc áo măng tô trùm lấy Tô Y Đình dành về ôm lấy.

Tô Y Đình ôm lấy Tô Hữu Hữu lắc đầu, sao ông anh này lại đến sớm như vậy chứ.

"Anh hai, chú ấy cứu em khỏi kẻ xấu… đừng trách nhầm chú ấy." - Tô Y Đình ôm cổ Tô Hữu Hữu nói.

Vừa mới trốn đi ra ngoài chơi một ngày, đã bị anh trai đến tận nơi bắt về khiến Tô Y Đình không vui, luyến tiếc nhìn về phía Hướng Hàn… chú Hướng ơi, bắt cháu đi cả đời được không?

"Đình Đình, có bị thương không?" - Tô Hữu Hữu lo lắng nhìn em gái.

Tô Y Đình lắc đầu:"Em không sao?"

"Quản chặt con bé vào đừng để nhóc con nhà cậu chạy lung tung. Lần này là may mắn, lần sau tôi không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu." - Hướng Hàn nhìn Tô Hữu Hữu đang bế em gái liền nói rồi quay lưng muốn bỏ đi.

"Hướng Hàn, chú phải nhớ những gì cháu đã nói đấy." - Tô Y Định vội nói theo.

Hướng Hàn vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.

"Để hắn đi dễ dàng vậy sao ông chủ?"

Tô Hữu Hữu nhìn bóng lưng của Hướng Hàn liền gật đầu:"Đưa Đình Đình về nhà an toàn trước, đây là địa bàn của bọn chúng, không cần đánh thì không nên đánh."

Ngồi trên xe, Tô Y Đình vẫn nhớ cảm giác thân mật giữa cô bé và ông chú liền tủm tỉm cười, không để ý ông anh đằng đằng sát khí bên cạnh.

Cho đến khi về tới nhà, bên trong là các bậc trưởng bối đang lo lắng cho cô.

"Y Đình, em có biết rất nguy hiểm không hả?" - Tô Hữu Hữu không kìm nén được bình tĩnh liền mắng.

"Em có làm sao đâu….anh khoan mắng em đi, em đi chuyến này không phải không thu hoạch được gì." - Tô Y Đình chạy vào lòng Tô Húc Hoàn ôm lấy.



Tô Húc Hoàn cũng không bài xích, nhẹ nhàng ôm lấy con gái cưng hỏi:"Vậy nhị tiểu thư nói cho baba biết đã thu hoạch được gì?"

"Bọn chúng nói ông chủ sau lưng họ Trần, có quan hệ với Hướng Hàn… đã vậy bọn chúng còn nói người bọn chúng nhắm đến là anh hai." - Tô Y Đình liền thật thà đáp.

"Họ Trần ở thành phố B sao?"

Thanh Liêm như nhận ra điều gì đó đưa mắt nhìn Hà Siêu và Tô Húc Hoàn.

"Baba, con tra được tiền của Hướng Hàn sử dụng đều được gửi về từ nước ngoài."

Tô Húc Hoàn xoa đầu con gái cưng chiều nói:"Đình Đình, nghe lời baba… sắp tới không được phép ra khỏi nhà. Bây giờ thì về phòng tắm sạch sẽ rồi nghỉ ngơi đi."

Cô bé nghe baba nói với giọng điệu vô cùng nghiêm khắc liền vội dạ một câu liền bỏ chạy về phòng.

Lúc cô chạy về phòng thì gặp Hà Thiên Thiên đang ngồi ở phòng khách ăn nho xem tivi rất thư thái, không biết sự đời nguy hiểm.

Đúng là chị dâu ngốc thật sung sướиɠ, có được người yêu thật quá dễ dàng..

Tô Y Đình chạy đến ôm Hà Thiên Thiên xin vía, cũng muốn được người cô yêu bao bọc như chị dâu.

Lúc này Hà Thiên Thiên đút vào miệng Tô Y Đình một quả nho, sau đó liền hỏi:"Y Đình lại chọc giận anh Hữu Hữu sao?"

Tô Y Đình lắc đầu, ôm lấy tay chị dâu liền đáp:"Ước gì em cũng sinh cùng năm với chị, cũng ước gì được sống vô tư như chị."

Hà Thiên Thiên cũng chóng cằm thở dài:"Chị lại muốn được bay nhảy như em, anh Hữu Hữu gần đây đều nhốt chị ở nhà, chị nhớ chiếc xe đua của chị, nhớ các bạn trong hội đua xe của chị quá."

"Chị đua xe sao, em không tin đâu."

Hà Thiên Thiên liền mở điện thoại cho Tô Y Đình xem những bức ảnh cô chụp cùng những tay đua và có cả chụp cùng Hướng Hàn.

"Người này…" - Tô Y Đình hỏi

"Anh ấy là Hướng Hàn, anh ấy lái rất tốt." - Thiên Thiên vô tư trả lời.

Tô Y Đình khẽ cười, sau đó nói nhỏ vào tai Hà Thiên Thiên, chỉ thấy Hà Thiên Thiên có chút do dự rồi gật đầu đồng ý.

Tô Húc Hoàn và Hà Siêu quay về thành phố B, việc của Tô thị chất cao như núi khiến Tô Hữu Hữu cũng lơ là việc quản hai cô gái trong nhà, bởi anh nghĩ Hà Thiên Thiên ngoan ngoãn của anh sẽ không bị Tô Y Đình dụ dỗ.

Tô Y Đình gọi hai người làm dịch vụ làm đẹp đến nên vệ sĩ cũng không để ý. Sau đó, hai người họ thay đổi trang phục của hai người mới đến, thành công qua mặt đám vệ sĩ bên ngoài mà rời khỏi nhà họ Tô.

Lúc này, bên ngoài một chiếc siêu xe đứng sẵn đón cả hai.

"Hướng Hàn, tôi ở đây." - Hà Thiên Thiên vẫy tay gọi Hướng Hàn.

Vậy mà thỏ lại tự chui vào hang sói.

Nhưng khi hắn ta đến gần, con thỏ này lại dắt theo một con cáo nhỏ bên cạnh.

"Chú Hướng, đã lâu không gặp." - Tô Y Đình nhảy ra chào hỏi.

Hà Thiên Thiên bật cười:"Y Đình, anh Hướng Hàn còn trẻ như vậy mà em kêu là chú sao?"

Hướng Hàn không muốn Hà Thiên Thiên biết chuyện liền nói:"Công chúa của chúng ta, hôm nay chúng ta đến địa điểm mới thách thức hơn, em dám chơi không?"

"Tất nhiên là chơi rồi." - Tô Y Đình gật đầu lia lịa.

Hà Thiên Thiên cũng gật đầu đáp: "Được, chúng ta đi."

Hướng Hàn lái xe đưa Hà Thiên Thiên và Tô Y Đình đến căn cứ của hắn trên vùng núi cao địa hình hiểm trở.

Thật ra, trong lòng Hướng Hàn đã có chút thay đổi, ức hϊếp hai đứa trẻ để đe dọa Tô gia cũng không phải là kẻ chính nhân quân tử, thời gian qua luôn làm theo sắp xếp của ông nội, nhưng hiện tại hắn không muốn hèn hạ như vậy.

Giống như lần đó, nhìn thấy bọn đàn em một chút nữa làm hại Tô Y Đình, hắn ta cảm thấy vô cùng ghê tởm hành động của bản thân.

Nếu muốn trả thù Tô gia, hắn ta sẽ trực tiếp đối đầu Tô Húc Hoàn.

Chiếc xe chỉ vừa mới lưng chừng núi thì đã bị một đám người bao vây, những người này chính là người của ông nội hắn ở thành phố B, xem ra thông tin hắn thả Tô Y Đình đã đến tai ông ấy rồi.

"Họ là ai vậy?" - Hà Thiên Thiên nhìn ra cửa hỏi.

"Thiên Thiên, em lái xe đưa Tô tiểu thư đi đi, bọn người này để anh lo."

Hướng Hàn nhìn bọn chúng suy tính, đang là địa bàn của anh bọn người của ông nội lại muốn làm càng.

"Nhưng…" - Thiên Thiên nói tiếp:"Sao anh không lái xe đâm bọn chúng rồi chúng ta cùng chạy."

"Chị dâu à, bọn chúng đông như vậy không thể chạy thoát đâu… chị nghe lời chú ấy đi." - Tô Y Đình đẩy Thiên Thiên về ghế lái.

Lúc Hướng Hàn nhảy xuống xe, thì Tô Y Đình cũng nhảy xuống theo… sau đó liền nói với Thiên Thiên mau chạy đi về báo với anh Hữu Hữu.

"Mau lên xe đi, nhóc con." - Hướng Hàn bất ngờ đáp.

"Cháu không nỡ để chú lại một mình."

Tô Y Đình không nghĩ sự việc lại nguy hiểm thế này, lần này nếu chị dâu có mệnh hệ gì chắc anh Hữu Hữu không tha cho cô rồi.

Thiên Thiên không nghĩ nhiều, lái xe chạy đi quay về để tìm anh Hữu Hữu đến giúp đỡ, cô lớn lên cùng Y Đình nên rất hiểu con bé, đã muốn sẽ nhất định không thay đổi.

Bọn chúng nhìn thấy Tô Y Đình liền nhếch môi cười, con gái của Tô Húc Hoàn ở đây rồi, không lo ông chủ không hài lòng.

"Thiếu gia, ông chủ có lệnh giao người."

"Ở đây là địa bàn của tôi, không ai có quyền ra lệnh." - Hướng Hàn đáp.

Hắn ta rút khẩu súng chĩa về phía Tô Y Đình nói:"Thiếu gia, chúng tôi không nể mặt đâu."

Hướng Hàn dùng thân hình to lớn che chắn cho Tô Y Đình trước họng súng, ánh mắt nhìn đối thủ hung hăng:"Có giỏi thì thử bắn tôi xem."

Tô Y Đình núp sau Hướng Hàn khẽ cười… chú Hướng đang bảo vệ cô.

Hướng Hàn là cháu trai duy nhất của ông chủ, bọn chúng không thể động đến.

"Lên đi, bắt sống cô ta."

Hai mươi mấy thanh niên vây quanh hai người, Tô Y Đình và Hướng Hàn tựa lưng vào nhau chuẩn bị ứng chiến.

Rõ ràng bọn chúng không phải là đối thủ của hai người bọn họ, hai mươi mấy thanh niên nằm lê lết dưới đất.

"Nhóc con, đánh được lắm."

Tô Y Đình khẽ cười:"Chú cũng đẹp lắm."

Lại thả thính rồi…



Tên đàn em nằm dưới đất, nhìn thấy hai người bọn họ không để ý liền hướng súng về phía Tô Y Đình.

"Đoàng" - Tiếng súng vang lên làm kinh động khắp núi rừng.

Tô Y Đình nhìn thấy máu từ trên người Hướng Hàn chảy xuống, cô hoảng hốt đỡ lấy anh ôm vào lòng.

"Chú ơi, sao chú phải đỡ đạn cho Y Đình, không phải chú và Tô gia có thù sao." - Tô Y Đình nhìn thấy máu phun ra từ bả vai Hướng Hàn liền bật khóc.

"Nhóc con, mau chạy đi…" - Hướng Hàn xoa đầu cô.

Tô Y Đình đứng lên, đi về phía tên đang cầm súng, tốc độ của cô nhanh đến chóng mặt, hắn còn chưa kịp bắn phát tiếp theo thì tay đã truyền đến cảm giác đau nhức như gãy từng đoạn xương răng rắc.

Không nghe thấy bất cứ tiếng thét nào của hắn ta, con bé tàn nhẫn đã bịt miệng bẻ cổ hắn ta không một chút động tác thừa.

Tô Y Đình nghe tiếng rất đông xe đang lên núi, nhưng hình như không phải tiếng động cơ của xe anh Hữu Hữu.

"Chạy thôi, bọn chúng kéo thêm người lên rồi."

Tô Y Đình thân thể nhỏ bé, cõng Hướng Hàn trên lưng nhanh chóng lẩn trốn vào trong rừng. Cô lúc này mới nhớ, năm đó sư phụ bắt cô vác bao cát còn nặng hơn số ký của cô cũng là có mục đích… sư phụ ơi, đa ta người.

Tô Y Đình cảm thấy phía sau lưng ướt đẫm một mãng, máu của Hướng Hàn dường như chảy ướt cả áo cô.

Cô đặt Hướng Hàn ngồi tựa vào gốc cây, hai tay xé chiếc áo của hắn ta, nhìn vết thương vẫn còn phun máu.

"Phải lấy đạn ra thôi, nếu không chú mất máu đến chết."

Tô Y Đình lấy con dao luôn giữ trong người ra, cô gom lá lại đốt thành ngọn lửa để hơ nóng con dao, sau đó nắm chắc đầu dao.

"Chú, chịu đau một chút…"

Hướng Hàn gật đầu.

Đầu mũi dao rạch vào da thịt, Tô Y Đình nhanh chóng đưa đầu đạn ra ngoài. Máu từ bên trong lại tuông ra, cô cởi chiếc áo khoác bên ngoài nhanh chóng chặn lại.

Bên trong chỉ còn cái chiếc áo ống cúp ngực, che đậy bộ ngực còn chưa phát triển hết của cô gái mới lớn.

"Chú có thuốc lá không?"

Hướng Hàn gật đầu lấy trong túi một gói thuốc lá.

Tô Y Đình đưa vào miệng mồi một điếu rồi đưa vào miệng Hướng Hàn:"Chú hút đi, cho đỡ đau."

Cô lấy những điếu còn lại xé ra, lấy phần thuốc bên trong đắp lên vết thương của hắn để cầm máu, xé chiếc áo khoác vải băng bó lại vết thương của hắn, hiện tại đã ổn một chút.

Hướng Hàn nhìn Tô Y Đình xoa đầu cô, một tiểu thư giàu có được cưng chiều như cô bé lại có thể cõng một người trưởng thành như hắn, lại còn biết sơ cứu vết thương… đúng là con gái nhà họ Tô, tiếng tăm của Tô Húc Hoàn năm đó đúng là không hề nói quá lời.

"Nhóc con, không sợ sao?"

Tô Y Đình lắc đầu:"Sợ gì chứ, sợ thì đã không thích chú rồi."

Hướng Hàn bật cười khiến vết thương có chút động:"Nhóc con, còn bé lắm chưa hiểu được chuyện người lớn đâu."

Tô Y Đình muốn trả lời nhưng lại nghe tiếng bước chân đang ở gần nhưng không đông, chỉ vài ba người, cô liền đưa tay ra hiệu cho Hướng Hàn im lặng một chút.

"Có người."

Tô Y Đình nhìn về phía xa, thấy ba người đàn ông đang đi về phía bọn họ liền cầm dao găm phòng thủ.

Vì Hướng Hàn vừa băng bó vết thương nên không tiện cử động mạnh.

Ba tên đi trong rừng là ba tên cướp, bọn chúng ở trong rừng lợi dụng người lên rừng thám hiểm hoặc hái thuốc sẽ chặn đường cướp.

Nghe thấy mùi khói nên bọn chúng liền đi tới còn mồi.

Chỉ là ai là con mồi thì chưa rõ.

Nhìn thấy một cô gái nhỏ yếu đuối cùng người đàn ông bị thương thì bọn chúng biết đã gặp may rồi… không cướp của thì cướp người…

"Đại ca, nhìn ngon quá."

"Mau cút đi, đừng đυ.ng vào con bé."- Hướng Hàn cảnh báo.

Tên đại ca nhìn Hướng Hàn đã bị thương còn già mồm:"Bắt lấy đứa con gái, còn thằng cha trói lại đi."

Tô Y Đình tức giận ném một viên đá vào miệng tên đại ca, khiến răng hắn rơi xuống một chiếc:"Cái gì mà cha hả, con mắt nào thấy chúng tôi là cha con hả."

Tên đại ca ôm miệng máu đau đớn, hai tên còn lại thấy vậy liền nhào đến muốn bắt Tô Y Đình.

Cô nàng chỉ xoay người hai lần thì hai tên cướp đã nằm xuống đất trong đau đớn mà van xin tha mạng.

Tô Y Đình một tay bóp lấy cổ hắn ép vào gốc cây, một tay đưa con dao găm lên cô hắn khẽ cười:"Đây rồi, huyệt tử của ông."

"Nữ hiệp, xin tha mạng cho tôi đi, tôi có mắt như mù mới dám chọc cô." - Hắn sợ hãi van xin.

Hướng Hàn nhìn về phía Tô Y Đình liền cười khổ, kẻ nào rước phải con nhóc này đúng là không biết khi nào sẽ mất mạng.

Tô Y Đình sai bọn chúng tự trói nhau vào gốc cây, sau khi cô kiểm tra cẩn thận thì liền tìm trên người bọn chúng.

"Chú ơi, uống một chút nước."

Tô Y Đình đút nước cho Hướng Hàn, hắn ta vì mất máu khá nhiều nên đã mệt lả người.

Cô còn tìm được một ít thuốc giảm đau liền lấy ra cho Hướng Hàn uống vào. Hiện tại tình hình bên ngoài cô không nắm được trong tay, Hướng Hàn bị thương rồi, cũng không thể để anh ta ở đây lâu được.

"Không được rồi, phải đưa chú ấy đến bệnh viện."

Tô Y Đình sờ thấy toàn thân Hướng Hàn nóng rang, vết thương dường như đã bị viêm tồi.

Cô nhìn bọn cướp liền nói:"Các ông biết đường tránh đường chính không?"

Bọn chúng liền gật đầu.

Tô Y Đình đe dọa:"Đưa chúng tôi ra khỏi nơi này, tôi tha mạng cho các người… dám giở trò, đừng trách tôi tàn nhẫn."

Ba người bọn chúng liên tục gật đầu.

Hai người đặt Hướng Hàn lên chiếc võng kiểu du kích mà khiêng đi, một tên dẫn đường. Tô Y Đình cũng đi theo phía sau.

Khi ra đến đường đi thoát khỏi khu rừng Tô Y Đình liền đỡ Hướng Hàn tựa vào vách núi, dường như anh ta đã bất tỉnh rồi.

"Các người đi đi, phải rồi… bỏ nghề cướp này đi mà làm người…" - Tô Y Đình cởi một chiếc nhẫn kim cương trên tay đưa về phía bọn chúng nói:"Hàng thật, các ông bán đi chia nhau mà làm lại cuộc đời, còn lo cho gia đình nữa."

Lúc này Hướng Hàn nhìn về phía ba người đàn ông đang khóc lóc cảm ơn nhóc con, còn nhóc con thì như một bà cụ non dạy bọn họ làm ăn kinh doanh liền khẽ cười… nhưng cười không nổi thì quá đau đớn.