Đôi môi cô bé mềm mại, hơi thở vẫn còn đọng lại mùi hương của rượu vang đỏ nhưng cô bé không biết hôn, chỉ chạm vào môi của anh mà thôi.
Tô Hữu Hữu hơi cúi người, để Thiên Thiên ngồi gọn vào ghế lấy lại thế chủ động của người đàn ông, anh đáp trả nụ hôn ngây ngô của cô. Đôi môi anh mạnh mẽ bao phủ lấy môi cô, chiếc lưỡi ướŧ áŧ tách bờ môi mỏng của cô nhưng bên trong lại có một hàng rào ngăn chặn chiếc lưỡi của anh.
"Thiên Thiên, em thả lỏng một chút." - Tô Hữu Hữu rời bờ môi của cô, ánh mắt nhìn cô đầy ôn nhu.
Tô Hữu Hữu nâng cằm Thiên Thiên nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô, cô bé của anh đã thật sự lớn rồi, lại còn quá sức xinh đẹp… không uổng công bao năm qua anh đợi chờ.
"Thiên Thiên, sinh nhật vui vẻ."
Thiên Thiên nghe lời chúc mừng sinh nhật liền mơ màng nhìn Tô Hữu Hữu, cô chu miệng nói:"Quà em đâu?"
Tô Hữu Hữu hôn cô một cái thật nhẹ rồi cười gian xảo:"Mang anh tặng cho em, tất cả của anh đều là của em, có chịu không?"
"Không!" - Hà Thiên Thiên lắc đầu, gương mặt cô đỏ ửng không rõ vì rượu hay vì nụ hôn của anh:"Chê."
Tô Hữu Hữu cười khổ, loại người bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền lại còn "sạch" như anh lại bị cô bé của anh chê sao?
Đúng là bé con càng lớn càng học nhiều cách chọc giận anh.
"Vậy ai khi nãy nói phải đợi anh về kết hôn."
"Em… em… em…" - Hà Thiên Thiên cứng họng, xấu hổ quay mặt đi.
Tô Hữu Hữu lại dùng tay cố định cằm của cô, để gương mặt đỏ ửng của cô đối diện gương mặt đẹp góc cạnh hài hòa đẹp mê người của anh.
"Nhìn anh xem, em thật sự chê sao?"
Hà Thiên Thiên hai năm qua tự do tự tại, không biết gặp gỡ bao nhiêu nam sinh nhưng đều không để vào mắt… cô không muốn mang họ so sánh với anh Hữu Hữu, nhưng thật sự là không thể so sánh được.
Với nhan sắc này nếu cô thật sự chê, thì cả đời có lẽ không yêu thích được kẻ nào.
"Vẫn chê, nói cho anh biết… trường học của em có rất nhiều nam sinh hơn anh." - Thiên Thiên bướng bỉnh phủ nhận vẻ đẹp của Tô Hữu Hữu.
"Hơn anh, em chắc chắn?"
Hà Thiên Thiên gật đầu:"Ít nhất là trẻ hơn anh."
Lúc này, Hà Thiên Thiên mới cảm thấy tư thế hiện tại của hai người thật sự quá mờ ám.
"Buông em ra."
Tô Hữu Hữu không trêu chọc cô nữa, buông cằm Thiên Thiên ra quay về vị trí ghế lái của mình.
"Anh về khi nào vậy?" - Thiên Thiên nhìn đồng hồ, đã sắp hết ngày sinh nhật của cô.
"Vừa về là đến tìm em." - Tô Hữu Hữu mỉm cười, xoa đầu cô bé nói tiếp:"Thiên Thiên của anh đã lớn thật rồi, còn dám chơi trò cảm giác mạnh."
Thiên Thiên xụ mặt xuống, không lẽ anh muốn cô còn bé mãi sao.
"Không mắng em?"
"Em có quyền chọn cuộc sống của em, đắm chìm trong đam mê của em, miễn là cô bé của anh vui… anh sẵn sàng đồng hành cùng em."
Thiên Thiên cứ nghĩ sẽ bị anh Hữu Hữu mắng một trận, nhưng có lẽ hai năm qua anh ấy cũng đã thay đổi rồi… còn đứng ở phía cô mà suy nghĩ.
Thời gian hai năm trôi qua… cả anh và cô đều đã trưởng thành hơn.
Tô Hữu Hữu đưa Hà Thiên Thiên quay về Tô gia, mọi người dường như đã nghĩ ngơi cả rồi… anh nắm tay cô kéo vào phòng mình.
"Tối rồi, em muốn về phòng của em."
Trong nhà họ Tô, lúc nào cũng có một phòng riêng của tiểu công chúa Hà Thiên Thiên không hề kém cạnh tiểu công chúa Tô Y Đình.
"Không muốn nhận quà sinh nhật sao?" - Tô Hữu Hữu hỏi.
"Em không còn là một cô bé nữa, đừng mang qua để dụ em." - Thiên Thiên tỏ ra không quan tâm.
Tô Hữu Hữu tất nhiên nhìn thấu cái bộ dạng thích muốn chết mà còn làm bộ của Thiên Thiên liền cong môi hơi cười đáp:"Muốn tự nguyện hay anh dùng cách của anh?"
Hà Thiên Thiên ngây người suy nghĩ, dùng cách của anh là cách gì?
Thấy cô ngốc như vậy, Tô Hữu Hữu ôm eo cô sát vào người, bất ngờ đặt bờ môi hôn lên đôi môi Thiên Thiên khiến cô không có chút phòng bị.
Mặc cho Thiên Thiên có đẩy ra sao vẫn không thắng được sức mạnh của chàng thanh niên tràn đầy sinh lực.
Cho đến khi cửa phòng ngủ của Tô Hữu Hữu được đóng lại… thì anh mới chịu rời khỏi bờ môi ngọt ngào của cô.
Nhìn gương mặt Thiên Thiên ngây ngốc vì nụ hôn khiến Tô Hữu Hữu thật sự không kiềm chế được… nhưng, cô vẫn còn bé lắm.
Trên bàn là một hộp quà đã chuẩn bị sẵn, Hữu Hữu liền kéo tay Thiên Thiên Đi đến mở quà mà anh tặng cô.
Bên trong hộp quà lớn, là những hộp quà nhỏ khác nhau.
"Đây là?"
"Thư bày tỏ của anh…"
Hà Thiên Thiên bật cười… anh Hữu Hữu cũng viết thư tình cho cô? Cô muốn mở ra xem thì Tô Hữu Hữu ngăn lại.
"Đừng xem… đợi về nhà rồi xem." - Tô Hữu Hữu lần đầu viết thư tình nên bối rối.
Thiên Thiên gật đầu, bỏ lá thư vào trong túi xách, sau đó tiếp tục mở món quà thứ hai. Món thứ hai là một chiếc chìa khóa xe, nhìn logo liền nhận ra đây là xe của Thiên Hữu Nhất Nhất.
"Là xe đua."
Cô thích đua xe, anh liền tặng cô riêng một chiếc siêu xe… sau này có thể cùng nhau chinh phục tốc độ.
"Anh biết hết mọi việc của em ở nhà sao?" - Thiên Thiên ngờ vực.
"Tất nhiên rồi, cô vợ bé nhỏ này không giữ cẩn thận… anh tất nhiên sợ kẻ khác cướp mất em…"
Thiên Thiên mỉm cười, thì ra anh Hữu Hữu cũng sợ mất cô.
Cô đưa tay lấy hộp quà lớn nhất thì Tô Hữu Hữu lấy tay chặn lại… ánh mắt có chút khổ sở.
"Hay em mang nó về phòng xem."
Tô Hữu Hữu đặt món quà vào lòng Thiên Thiên sau đó bế cô ra khỏi phòng, mở cửa phòng của cô đẩy cô vào:"Nghỉ ngơi sớm, mai gặp lại."
Tô Hữu Hữu chỉ muốn trêu chọc Thiên Thiên nhưng bản thân đã không kìm nén nổi… anh bước vào nhà vệ sinh, mở nước lạnh xối vào cái đầu đang bốc hỏa… cô bé tuy đã đủ tuổi, nhưng với anh Thiên Thiên còn bé lắm.
Thiên Thiên tất nhiên không hiểu tâm tư đè nén của Tô Hữu Hữu… cô ngồi trong phòng mở bức thư tình mà anh viết cho cô… vừa đọc vừa cười… đúng là một tên ngốc.
"Thiên Thiên, thật ra em là vợ anh rồi nên anh không biết phải bày tỏ ra sao… thôi thì sau này hy vọng em mau lớn một chút, sinh cho anh một vài đứa trẻ, có được không?"
Hà Thiên Thiên bật cười, sau đó nhìn hộp quà mở ra… nhìn vào món quà năm mười tám tuổi của anh Hữu Hữu liền đỏ mặt.
Phòng bên cạnh, Tô Hữu Hữu vừa tắm xong, cơ thể cũng đã hạ nhiệt… tâm tình đã dễ chịu một chút.
Nuôi vợ từ bé không có gì tốt, phải nhịn nhịn nhịn đợi cô bé lớn… thật quá khổ sở.
"Anh Hữu Hữu."- Bên ngoài là tiếng của Thiên Thiên gọi cửa.
"Anh ngủ chưa, em để quên đồ."
Tô Hữu Hữu đi về phía cửa.
Vừa mở cửa thì Hà Thiên Thiên đã chạy vào bên trong phòng anh, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bên ngoài Hà Thiên Thiên choàng một chiếc áo choàng tắm kín cổng cao tường… cô đỏ mặt nhìn anh.
"Em tìm gì để anh tìm giúp em."- Anh không để ý bộ dạng khác lạ của cô… thật ra là không dám nhìn cô sợ phải đi tắm một lần nữa.
"Để quên quà sinh nhật của anh?" - Thiên Thiên đáp.
"Không phải khi nãy đưa em cả rồi."
Tô Hữu Hữu có chút khó hiểu nhìn về phía Thiên Thiên thì lúc này cô bé của anh đã cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài… bên trong chính là trang phục tình thú mà anh đã chuẩn bị cho cô trong hộp quà sinh nhật 18t.
"Anh nói anh tặng anh cho em, em đến đòi người."
Thật ra Tô Hữu Hữu muốn ăn sạch cô trong ngày cô vừa đủ 18t sau bao nhiêu ngày tháng anh trong đợi nhưng khi nhìn thấy cô còn bé… anh lại dồn nén không dám làm cô sợ.
Nhìn thấy Thiên Thiên như vậy… lại nuốt nước bọt.
"Anh Hữu Hữu… có đẹp không?"
"Ừm"
"Anh sao vậy, anh không thích sao?"
Tô Hữu Hữu hơi lùi về phía sau một chút:"Thích… anh thích lắm…"
Thiên Thiên xoay một vòng… bộ tình thú tuy màu đen nhưng rất mỏng…chỉ cần chăm chú một chút là có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể nảy nở của cô gái mới lớn.
"Anh Hữu Hữu… anh thích nhìn em mặc như vậy hay cô gái năm đó."
Hữu Hữu cười khổ:"Thiên Thiên, ngoài em ra anh không nhìn cô nào cả."
Thiên Thiên hài lòng, chạy lại ôm Tô Hữu Hữu:"Anh Hữu Hữu, em đồng ý sinh con cho anh."
Thật ra cô chỉ là muốn trả lời bức thư kia mà thôi, không một chút đen tối nào.
Nhưng với Tô Hữu Hữu thì nó giống như một lời nói phá bỏ mọi sự kìm nén của anh.
Đôi bàn tay anh nâng chiếc cằm thon gọn, trên tóc là chiếc cài tóc tai mèo vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.
"Là em nói đó."
Thiên Thiên gật đầu:"Em yêu anh, anh Hữu Hữu."
Tô Hữu Hữu đưa bờ môi chạm vào môi cô một lần nữa… lần này anh không còn nhẹ nhàng ngọt ngào, chiếc lưỡi ướŧ áŧ tiến thẳng vào khoang miệng tìm kiếm trêu chọc đầu lưỡi của cô đầy kí©h thí©ɧ.
Anh từ từ đẩy cô xuống giường ngủ rộng của anh… anh đứng phía trên nhìn cô đang nằm dưới chiếc ga giường màu trắng, bộ tình thú màu đen làm lộ ra đường cong gợi cảm, làn da trắng hồng mịn màng.
Tô Hữu Hữu cởi chiếc áo sơ mi rộng, lộ ra cơ bắp săn chắc.
"Anh Hữu Hữu… sao anh lại cởϊ áσ." - Hà Thiên Thiên đưa tay che mắt lại.
Tô Hữu Hữu muốn dừng nhưng cái dáng vẻ này… anh mà dừng lại thì đúng là không phải đàn ông rồi.
"Không phải nói muốn sinh con cho anh sao?"
"Muốn sinh con chính là mang **** ***** chạy vào trong tử ©υиɠ tiếp xúc với trứng sẽ tạo thành phôi thai… liên quan gì đến việc anh cởϊ áσ chứ?"
Tô Hữu Hữu mặc kệ cô ngốc ra sao, quăng chiếc áo sơ mi xuống đất, đặt cô dưới thân mà hôn lấy cơ thể non nớt ngọt ngào đầy kí©ɧ ŧìиɧ của cô.
Đôi môi anh hôn lên xương quai xanh khiến Hà Thiên Thiên cong người lên phản ứng… lần đầu tiên trong cuộc đời có sự kí©h thí©ɧ này khiến cô vô cùng lạ lẫm. Hơi thở nóng hừng hực của anh phả lên làn da cô, bộ tình thú vừa mới mua đã bị sự hưng phấn của anh xé thành từng mảnh.
"Anh Hữu Hữu… anh Hữu Hữu… anh làm sao vậy… trước giờ chưa từng như vậy mà."
Thiên Thiên bị Hữu Hữu kí©h thí©ɧ liền có chút lạ lẫm, cảm giác đây không phải anh Hữu Hữu luôn cưng chiều cô.
"Trước giờ vẫn muốn em… chỉ là không muốn làm em sợ."
"Nhưng… em nhột lắm… đừng hôn chỗ đó." - Hà Thiên Thiên co người lại, nơi nào bị bờ môi Tô Hữu Hữu chạm vào đều cảm thấy nổi gai ốc.
Tô Hữu Hữu cởi bỏ những thứ còn vướn lại trên người của cả hai người, nhìn cô gái nhỏ e thẹn dưới thân liền không thể chịu nổi sự căng cứng bên dưới.
"Tách ra, Thiên Thiên."
"Anh Hữu Hữu, tách gì cơ." - Hà Thiên Thiên tròn mắt hỏi.
"Tách chân em ra nào."
Hà Thiên Thiên ngượng đến đỏ mặt… cơ thể không mảnh vải che thân đang phơi bày trước mặt anh… hai chân cô khép lại như muốn che giấu đi nơi riêng tư nhất.
Cô nhìn thấy cơ thể của anh… xấu hổ che mặt lại… lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể một người đàn ông dung tục như vậy…
Tô Hữu Hữu nhìn Thiên Thiên không phản ứng… dùng hai tay tách hai chân đang kẹp lại của cô dang rộng ra, chuẩn bị cho cuộc hành lạc đầu tiên của cả hai.
Xấu hổ đến nhắm mắt, Hà Thiên Thiên cảm giác bên dưới của cô va chạm phải thứ gì đó bên ngoài, vừa to vừa cứng rất nhột nhạt.
Toàn thân cô căng cứng, không hiểu là đang mong chờ điều gì.
Cho đến khi vật to dài ***** **** kia muốn tiến vào bên trong thì bị chặn lại không tiến được nữa.
"Chặt quá…" - Tô Hữu Hữu khẽ nhăng mặt…
"Đau quá, anh Hữu Hữu…" - Hà Thiên Thiên lắc đầu… nước mắt chảy từ khóe mi.
Tô Hữu Hữu đang đứng trước một quyết định vô cùng khó khăn… chính là tiếp tục muốn cô hay là dừng lại…
Nhìn thấy cô gái của anh đau đớn, anh lại không nỡ.
"Anh Hữu Hữu, em đau quá…"
Thật ra, chuyện làʍ t̠ìиɦ như vậy… Tô Hữu Hữu cũng là gà mờ… không có một chút kinh nghiệm gì.
"Anh xin lỗi, Thiên Thiên… đừng khóc."
Tô Hữu Hữu lấy vật trơn tròn kia ra khỏi hạ bộ Hà Thiên Thiên khiến cảm giác đau đớn dần dần biến mất.
"Anh Hữu Hữu, em không sao đâu."
Thiên Thiên lắc đầu, nằm tựa vào bờ ngưc săn chắc của anh… khẽ mỉm cười.
"Thiên Thiên, đợi anh học một chút… anh sẽ không khiến em đau nữa." - Tô Hữu Hữu hôn lên tóc cô cười khổ.
Vậy là cuộc hành lạc của cặp bạn trẻ thất bại… chỉ vì cả hai đều không có kinh nghiệm mà học đòi làm việc người lớn.