Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 23: Một Đêm Kí©h thí©ɧ ( H+)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai giờ sáng…

Thành phố B chìm trong màn đêm tĩnh mịch.

Lam Y Tịnh giờ này đã say giấc…

Cô nằm mơ thấy cơ thể mình bị ai đó nhấc lên, rồi rất nhẹ nhàng thả lỏng. Cô ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng quen thuộc, nhưng thần trí đang mê man trong giấc ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân hơi lạnh… rõ ràng cô mặc bộ đồ ngủ rất kín đáo mà.

"Tiểu yêu tinh, dám lừa tôi sao."

Nghe tiếng thỏ thẻ bên tai, Lam Y Tịnh vẫn mơ mơ màng màng không muốn tỉnh… có phải vì lúc nãy trêu chọc anh ấy, nên đêm liền nằm mơ thấy anh ấy.

"Quả nhiên mông hơi nhỏ, nhưng mặc bộ tình thú mèo đen này cũng không khó coi."

Tô Húc Hoàn đưa bàn tay sờ vào bờ mông trắng mịn của Lam Y Tịnh vỗ vỗ nhè nhẹ.

Lam Y Tịnh bị nhột liền xoay người, xoay nghiêng lại liền nằm gọn trong lòng Tô Húc Hoàn.

Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, toàn bộ cơ thể thiếu vải đang dựa sát vào phần trên đã cởi trần.

"Tô Húc Hoàn, tôi đang mơ sao?"

Lam Y Tịnh dựa vào lòng ngực Tô Húc Hoàn, cảm thấy có gì đó không đúng liền mơ màng mở mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn cô.

"Trong giấc mơ, cũng muốn tôi sao?"

Lam Y Tịnh đưa bàn tay sờ lên gương mặt đẹp không tỳ vết của Tô Húc Hoàn… cô đã rất lâu muốn chạm vào gương mặt anh, cô yêu thích sự đẹp đẽ này, nó dường như một bức tranh hoàn hảo khiến tim cô loạn nhịp.

Cô thích anh ngay từ lần đầu gặp gỡ… cô chưa từng bài xích sự đẹp đẽ này thượng đế đã cho anh.

Chỉ là tính cách và thế giới của anh và cô không thuộc về nhau.

"Nghịch đủ chưa?" - Tô Húc Hoàn không ngăn cản Lam Y Tịnh, để cô mặc sức chạm vào từng bộ phận trên gương mặt anh.

"Chưa đủ, sao trong giấc mơ anh cũng ức hϊếp tôi vậy… cho tôi một lần ức hϊếp anh được không?"

"Được. Em muốn hϊếp tôi như thế nào?"

Lam Y Tịnh lúc này đã có chút tỉnh táo, cô nhìn cơ thể săn chắc ấm áp của Tô Húc Hoàn đang ôm lấy cô chắc chắn không phải là mơ rồi.

Lúc này, cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống, trước mặt người đàn ông này lại trưng ra bộ dạng si mê đó.

Cô nhìn xuống cơ thể mình, từ khi nào cô lại đang mặc bộ đồ tình thú mèo đen hở hang như vậy… là Tô Húc Hoàn đã thay cho cô?

"Tô Húc Hoàn, đồ biếи ŧɦái… anh mặc cho tôi cái quái gì thế này."

Cô muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng anh không cho cô cơ hội chạy trốn… đã hơn ba giờ sáng rồi…

"Mèo đen, không phải chính em nói em sẽ hầu tôi."

Lam Y Tịnh biết đã chọc nhầm người, cái con người này nữa đêm dám từ thành phố A quay về chắc chắn không phải chỉ muốn nhìn cô trong bộ dạng quái gở này đâu.

"Lúc tôi nói là hôm qua rồi, giờ tôi không còn hứng nữa."



Cô chu miệng cãi lại.

"Không sao, việc làm em hứng thú, là việc của tôi."

Tô Húc Hoàn đưa đôi môi hôn lấy môi cô, từng hơi thở ấm nóng mang theo mùi hương nam tính của anh khiến cô quyến luyến mà đáp trả. Đầu lưỡi anh đưa vào miệng cô, tìm lưỡi của cô mà mυ"ŧ lấy, hai mắt cô nhắm lại… miên man tận hưởng nụ hôn ngọt ngào đầy chiếm hữu của anh.

Anh hôn cô đến đầu óc mụ mị mới chịu buông ra khỏi bờ môi ngọt ngào của Lam Y Tịnh. Đôi môi không yên phận, anh từ từ hôn chiếc cổ nhỏ nhắn, hôn lên xương quai xanh, đi qua bất cứ nơi nào trên cơ thể, anh đều để lại một dấu hôn đỏ ửng.

"Ưm, Húc Hoàn… khó chịu quá… đừng mà."

Cô nói cô không có hứng thú, anh liền khiến cô không thể chịu được.

Đôi môi anh chạm vào cặp gò bồng đảo căng tròn, bàn tay anh hư hỏng tìm về nơi kín đáo nhất của cô nghịch ngợm.

"Y Y, em xem… cơ thể của em thật sự rất nhạy cảm."

Lam Y Tịnh xấu hổ đến đỏ mặt.

Anh trêu chọc như vậy… cô nào phải khúc gỗ mà không phản ứng với sự kí©ɧ ŧìиɧ từ anh.

Tô Húc Hoàn buông Lam Y Tịnh ra, anh đứng dậy cởi bỏ những thứ còn lại trên người mình.

Tiểu thái tử bị phong sát lúc này đã được thả tự do rồi, hiên ngang sừng sững khiến Lam Y Tịnh nhìn qua liền đỏ mặt quay mặt đi.

"Y Y… không phải em nói tôi thích tư thế nào, chúng ta bắt đầu bằng tư thế ấy sao?" - Tô Húc Hoàn ngồi xuống, Lam Y Tịnh đang ngượng ngùng quay lưng về phía anh.

Anh dùng tay vỗ vỗ lên bờ mông trắng mịn của cô, bộ đồ tình thú mèo đen thật gợi cảm.

"Quỳ lên cho tôi."

Tô Húc Hoàn dùng hai tay nâng eo cô lên, tạo thành một đường cong quyến rũ, từ phía sau của Lam Y Tịnh… tiểu thái tử căng cứng lấp đầy khoảng trống trong cô.

"Ưm…ưm… Húc Hoàn… anh nhẹ thôi."

Toàn thân Lam Y Tịnh mềm nhũng, cảm giác bên dưới đang lan truyền ra khắp cơ thể nhạy cảm của cô. Anh từ phía sau tấn công khiến cô như nổ tung, không thể kiềm chế được là kêu rên từng tiếng theo từng nhịp ra vào mạnh mẽ của anh.

"Em nhớ cho rõ, đây là tư thế tôi thích nhất…".

Và cũng là tư thế khiến cô mụ mị nhất.

Lam Y Tịnh đang trải qua cảm giác hưng phấn nhất thì Tô Húc Hoàn bất giác ngừng lại. Anh đẩy người cô nằm xuống chiếc nệm êm ái, hai tay anh nắm lấy hai bàn chân thon dài của cô mở ra, anh nhìn ngắm hai cánh sen hồng hào mềm mại, không để cho cô một chút đề phòng mà cúi đầu ngặm lấy, Lam Y Tịnh trải qua một sự sung sướиɠ mới lạ… khiến cô gồng người lại muốn nổ tung.

"Y Y, em thật ngọt ngào."

Tô Húc Hoàn ngừng lại vài giây để cho cô thả lỏng mà quen dần với sự kí©h thí©ɧ mà anh mang lại.

"Hôm nay, tôi sẽ khiến em phải hiểu được, chọc phải Tô Húc Hoàn em phải chịu hình phạt như thế nào."

Tô Húc Hoàn nói rồi, lại tiếp tục ngậm lấy hai cánh sen hồng hào, anh dùng chiếc lưỡi nhám dài len lỏi vào bên trong vách ngăn của hang động nhỏ của Lam Y Tịnh. Sâu hơn, anh đưa chiếc lưỡi ngày càng sâu hơn vào bên trong như muốn chạm vào nơi sâu thẳm nhất.

Lam Y Tịnh cong người lại chịu đựng từng cơn kí©ɧ ŧìиɧ bên dưới, nhưng bàn tay Tô Húc Hoàn quá chắc chắn, đè nặng hai chân cô dính vào chiếc nệm êm ái.

"Ư…ư…ư… Húc Hoàn, tôi… không…chịu… nổi…đâu…xin… anh… dừng….lại… đi."



Tiếng rêи ɾỉ phát ra chỉ khiến Tô Húc Hoàn điên cuồng hơn, cho đến khi từ bên trong sâu thẳm của cô trào ra một dòng nước ngọt ngào, từng dòng nước trào ra khiến Tô Húc Hoàn càng mạnh mẽ cuống vào không muốn rời ra.

Anh cứ thế đùa nghịch cánh hoa sen hồng của cô cho đến khi toàn thân cô mềm nhũn, bên dưới ga giường đã thấm ướt một mảng lớn… anh đã đưa cô đến một sự kɧoáı ©ảʍ quá sức chịu đựng.

Không đợi cô lấy lại bình tĩnh… Tô Húc Hoàn lúc này nâng hai chân cô lên, đưa tiểu thái tử tiếp tục công việc khi nãy đang dang dở.

"Ưm, Húc Hoàn…"

Lam Y Tịnh một lần nữa bị anh kí©ɧ ŧìиɧ mà rêи ɾỉ gọi tên anh.

Chỉ khi nào cô và anh làm chuyện vợ chồng như vậy, cô mới chịu gọi tên anh ngọt ngào như vậy.

Tiểu thái tử căng cứng to dài trơn ướt ra vào mạnh mẽ bên dưới, Tô Húc Hoàn như một con ma cà rồng hôn lên chiếc cổ mịn màng đã lấm tấm những dấu hôn đỏ ửng.

Bàn tay Lam Y Tịnh không còn túm lấy ga giường nữa, cô chủ động ôm lấy bờ lưng dài thẳng tắp của anh, từng cú nhấp nhả phía dưới như muốn chạm đến nơi sâu thẳm nhất của cô.

Cho đến khi cô không thể nào chịu được cảm giác sung sướиɠ đan xen từng thớ thịt…Lam Y Tịnh dùng tay cào lên tấm lưng trần của Tô Húc Hoàn đỏ ửng.

"Y Y, em đúng là mèo hoang mà."

Trên bờ tường, hình ảnh hai con người không còn một mảnh vải che thân cứ thế nhấp nhô theo từng cú thúc vào mạnh mẽ.

Từng tiếng rêи ɾỉ của Lam Y Tịnh khiến căn phòng ngập tràn mùi của du͙© vọиɠ.

Cho đến khi trời gần sáng, Tô Húc Hoàn ôm lấy Lam Y Tịnh mà bế lên, hai tay cô không có điểm bám lấy liền ôm chặt lấy cổ anh… Tô Húc Hoàn ôm lấy hai bắp chân cô đang báu víu vào hông anh. Tiểu thái tử bên dưới tìm kiếm hang động nhỏ, không khó để đưa vào hang động chật hẹp kia mà ra vào theo từng nhịp hất mông của Lam Y Tịnh.

Tô Húc Hoàn mạnh mẽ ra vào, cho đến khi toàn bộ tinh túy của anh đưa thẳng vào bên trong sâu thẳm của cô…

Anh đặt cô xuống giường, với tư thế mất sức kia… cả hai con người đều túa mồ hôi ướt đẫm trộn lẫn vào nhau.

"Y Y, có thể đừng bao giờ rời xa tôi không?"

Câu nói này của Tô Húc Hoàn khiến cô cảm giác như là bọn họ sắp phải rời xa nhau mãi mãi.

Anh nói anh chán cô mới được rời đi… chỉ cần anh không chán, cô sẽ không rời đi…

"Húc Hoàn, trừ khi nào anh không cần tôi nữa…"

Cô chưa nói hết câu, đã bị Tô Húc Hoàn dùng môi chặn lại.

Sau một nụ hôn thật dài, Tô Húc Hoàn rời khỏi đôi môi Lam Y Tịnh khẽ nói vào tai cô.

"Y Y, ngủ đi… trời gần sáng rồi."

"Húc Hoàn, tôi muốn buổi sáng khi tỉnh lại vẫn nhìn thấy anh, được không?"

Mỗi lần anh và cô gần gũi… khi tỉnh lại đều đã không nhìn thấy anh nữa, khiến cảm giác của cô thật trống trãi, giống như một chú chim nhỏ bị chơi đùa rồi bỏ lại trong chiếc l*иg vàng.

"Được, em ngủ đi… tôi sẽ không rời đi."

Tô Húc Hoàn ôm lấy cô vào lòng.

Cô tựa vào bờ ngực săn chắc của anh, thϊếp đi vì quá mệt sau một cơn kí©ɧ ŧìиɧ sung sướиɠ nhất mà cô từng trải qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »