“Rắc rối chỗ nào chứ? Hai người chúng ta đều có tiền.
Còn nếu quả thật không được thì mời ba người vυ" em lại, hai người chuyên chăm sóc đứa bé, một người còn lại phụ giúp nấu ăn và các việc lặt vặt thường ngày của chúng ta, có cái gì phiền toái chứ?”
“Anh không thích người lạ ở trong nhà.”
“Em có thể làm toàn thời gian.”
Mộ Cẩm Vân thấy anh không nói lời nào, đột nhiên có chút tức giận: “Tống Lâm, nếu anh không nói thật những gì anh nghĩ trong lòng với em, em sẽ nổi giận đấy.”
Nghe cô nói vậy, Tống Lâm cuối cùng cũng có động tác, anh đưa tay vuốt mặt một cái: “Sinh con quá nguy hiểm.”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt: “Bây giờ kỹ thuật khoa học công nghệ tiến bộ như vậy, em cũng còn chưa quá tuổi sinh nở của phụ nữ, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì.”
“Sẽ, sẽ chảy rất nhiều máu! Cũng có thể có biến chứng! Còn có trầm cảm sau khi sinh nữa!”
Anh vừa nói vừa nhìn cô: “Còn rất đau nữa, anh không chịu được.”
Hôm đó, sau khi Hàn Nghị chia sẻ cảm thụ với anh, anh đã tham khảo rất nhiều tài liệu.
Tháng trước thừa dịp Mộ Cẩm Vân bận rộn công việc, chính anh đã lén đến bệnh viện tự trải nghiệm thử cảm giác đau đớn khi sinh con.
Anh ngồi trên chiếc ghế đó, hiểu rất rõ, chỉ vài phút ngắn ngủi, mặc dù anh đã cố gắng chịu đựng nhưng khi bước xuống khỏi chiếc ghế, cả người vẫn vô cùng hoảng sợ.
Mà khi thai phụ muốn sinh con còn phải chịu đựng thời gian dài gấp mấy lần, ai may mắn thì chỉ tốn hai ba canh giờ, nếu là khó hơn một chút thì năm sáu tiếng, còn trường hợp khó sinh nhất thì đành phải mổ bụng.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.
Hồi lâu sau, cô đứng dậy đi đến sau lưng anh, vươn tay ôm lấy: “Nhưng mà Tống Lâm này, em có thể chịu được, em muốn sinh cho anh một đứa bé, em muốn anh được làm cha.”
Cô vừa nói, nháy mắt liền nhịn không nổi nữa, nước mắt tuôn rơi.
Tống Lâm vẫn không lên tiếng, cô hít sâu một hơi, cười nói: “Nhưng mà những thứ này đều là em tình nguyện, bác sĩ đã nói rồi, em mang thai không tốt lắm, vì lần trước sanh non một lần nên bây giờ càng khó khăn hơn.
Anh nhìn xem chúng ta chuẩn bị lâu như vậy nhưng em vẫn không mang thai được đấy sao?”
Cô nói xong liền vươn đến cầm tay anh, nghiêng đầu nhìn thì thấy mắt anh có chút đỏ, có chút buồn cười, nhiều hơn là đau lòng: “Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, được không?”
“Nếu như anh nói không được, em sẽ tức giận đúng không?”
“Sẽ.”
Cô cuối cùng không nhịn được bật cười, cúi đầu hôn lên mặt anh một phát: “Em sẽ không rời bỏ anh, Tống Lâm, sau này cũng thế.”
Cô nhìn anh, trịnh trọng cam kết.
“Em nhất định sẽ tranh thủ từng giây để sống cùng anh.”
“…”
Sau khi hai người thẳng thắn giãi bày nỗi lòng vấn đề này, Tống Lâm cuối cùng đành từ bỏ.
Mộ Cẩm Vân trở về liền ném hết những thứ đồ anh đã mua, ngay trước mặt anh xé rách từng cái: “Này, anh muốn thì có thể sử dụng nha.”
Đến cuối tháng tư, phiên tòa thứ hai của Tống Gia Hào diễn ra, phán quyết không bị thay đổi.
Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, mà nhà họ Tống cũng bị Tiêu Dật lợi dụng sơ hở, đang lo đến sứt đầu mẻ trán.
Ngày 20 tháng 5 là đại tiệc trăm ngày của tiểu Gia Bảo.
Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đến Hòa Bình sớm hơn một ngày, Hứa Thanh Nga ở cữ không tệ, so với ba tháng trước mập lên không ít.
Tiểu Gia Bảo cũng nảy nở xinh đẹp hơn nhiều so với cái hồi còn nhăn nheo nằm trong l*иg giữ ấm, lúc Mộ Cẩm Vân bế lên không hề khóc tí nào.
Con nít thật sự lớn rất mau, rõ ràng lúc trước chỉ lớn hơn con mèo con một chút, bây giờ đã nặng hơn mười ký rồi, Mộ Cẩm Vân ôm thằng bé một lúc lâu cảm thấy có chút nặng.
Cô nghiêng đầu hỏi Tống Lâm bên cạnh: “Anh muốn bế thử không?”
Tống Lâm nhíu mày một cái: “Không bế.”
Mộ Cẩm Vân hừ một tiếng, cưỡng chế đem tiểu Gia Bảo đưa vào tay anh: “Bế.”
“Đồ chơi nhỏ này có mùi thật kỳ quái.”
Anh cười lạnh, biểu tình chê bai rõ rệt nhưng động tác vẫn cẩn thận ôm lấy tiểu Gia Bảo.
Cô ở bên cạnh nhìn anh: “Cảm giác thế nào, rất đáng yêu đúng không?”
“Đáng yêu chỗ nào?”
Anh nhìn cô, ngạo kiều nói.
Nhưng mà Tống Lâm ôm không được bảo lâu thì tiểu Gia Bảo đói bụng nên muốn tìm Hứa Thanh Nga.
Hôm nay có không ít người đến, đa số đều là bằng hữu thân quen.
Hứa Thanh Nga sau khi đút tiểu Gia Bảo ăn no liền đưa cho bà vυ" trông hộ, đi đến bên cạnh cô: “Nói chuyện với cậu một lát.”
“Chuyện gì?”
Mộ Cẩm Vân có chút hiểu kỳ: “Không phải là cậu mang thai đứa thứ hai luôn rồi chứ?”
Hứa Thanh Nga liếc cô một cái: “Cậu coi mình là heo nái à?”
Cô cười cười: “Vậy là chuyện gì?”
“Tống Lâm không sao chứ?”
“A? Sau tự nhiên cậu hỏi chuyện này?”
Hứa Thanh Nga biểu cảm kỳ quái: “Hai tháng trước, mình thấy Hàn Nghị nhận được cuộc gọi của Tống Lâm, hai người không biết nói chuyện gì mà nói hẳn nửa tiếng.
Sau đó Hàn Nghị nói với mình bây giờ Tống Lâm đang khủng hoảng.”
Mộ Cẩm Vân kéo kéo khóe miệng: “Lúc trước Tống Lâm một mực đòi đi buộc garo, mình còn khó hiểu sao tự nhiên anh ấy lại nghĩ không thông vậy, hóa ra là do Hàn Nghị nhà cậu.”
Hứa Thanh Nga nhún vai: “Cậu cứ đánh anh ấy đi, mình không cản đâu.”
“Mình đánh không lại.”
“Không sao, Tống Lâm đánh được.”
Mộ Cẩm Vân cười nắc nẻ: “Sinh con đáng sợ như vậy sao?”
“Trước khi sinh thì rất sợ, nhưng lúc vào phòng sinh thì chỉ có một ý nghĩ duy nhất.”
“Ý niệm gì?”
“Sinh con ra.”
Cô nhìn Tống Lâm cách đó không xa: “hôm đó Tống Lâm nói với mình rằng sinh con rất nguy hiểm, sau đó tự mình cũng đi tra cứu một ít, thật sự cũng dọa sợ bản thân một chút.”
Cô hy vọng mình có thể cùng Tống Lâm trải qua thật tốt, nửa đời trước của anh quá cô độc, nửa đời sau, cô thật lòng mong anh có thể sống cuộc sống bình bình đạm đạm.
Hứa Thanh Nga vỗ vỗ bả vai cô: “Không nói chuyện đáng sợ này nữa, nhưng khi cậu mang thai thì phải chú ý một chút, có thể vận động thích hợp giúp cơ thể khỏe mạnh, cũng không phải chuyện khó khăn gì đâu.”
“Đã biết, cậu gần đây mập lên không ít nhỉ.”
Hứa Thanh Nga giơ tay đỡ trán: “Cả ngày lẫn đêm đều bị mẹ bắt húp cháo, không mập không được.”
Mộ Cẩm Vân không nhịn được bẹo má cô: “Mập chút mới tốt.”
Lúc buổi tiệc kết thúc đã là hơn mười giờ đêm, lúc Mộ Cẩm Vân cùng Tống Lâm trở về khách sạn, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện thì di động của Tống Lâm vang lên.
Cô nhíu mày, Tống Lâm cũng không tránh cô, trực tiếp nghe điện thoại: “Alo?”
“Tổng giám đốc Lâm, Lương Lập Dương quay về nhà họ Lương rồi.”
Tránh né gần một năm trời, Lương Lập Dương rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Tống Lâm câu môi: “Phơi bày hết chứng cứ trong tay đi.”
”Vâng.”
Những năm này Lương Lập Dương làm không ít chuyện xấu, cho dù nước Mỹ không có luật tử hình thì mười mấy hai mươi năm tù giam cũng đủ cho anh ta nếm mùi.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Chúng ta giao Lương Lập Dương cho cảnh sát.”
Cô giơ tay lên ôm anh: “Được.”
“Trước khi chết Lương Tư Cần nguyền rủa anh, chỉ cần anh dám xuống tay với Lương Lập Dương thì người anh yêu nhất định sẽ chết không tử tế.”
Anh vừa nói vừa cúi đầu đè lên vai cô: “Anh không sợ anh ta nguyền rủa anh, nhưng anh sợ người bị nguyền rủa là em.”
Trong lòng cô căng thẳng, không nhịn được ôm chặt anh: “Không sao đâu.”
Hôm sau hai vợ chồng cô bay về thành phố T, sau đó Tống Lâm mua vé máy bay thẳng đến Mỹ.
Anh định gặp Lương Lập Dương một lần.
Mộ Cẩm Vân đúng lúc muốn đi xem công ty mà Tiêu Dật gia nhập gần một năm như thế nào rồi, vì vậy hai vợ chồng cùng bay một chuyến đến Mỹ.
Đây là lần thứ hai Mộ Cẩm Vân đến Mỹ, lần đầu tiên cách đây bảy tám năm trước, theo người hướng dẫn của mình đi ngoại giao.
Chuyến bay lúc mười giờ, Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi mệt, người của Tống Lâm liền dẫn bọn họ đến khách sạn.
Trên máy bay cô ngủ không được nên sau khi đến khách sạn liền cảm thấy mệt mỏi.
Tống Lâm rửa mặt xong đi ra thì thấy Mộ Cẩm Vân đã ngủ từ bao giờ.
Chân mày anh khẽ nhíu, đi đến mém giường cúi xuống hôn nhẹ cô.
Anh giúp cô đắp kín mèn rồi mới đứng dậy cầm điện thoại đi ra phòng ngoài gọi một cuộc.
Lương Lập Dương chân trước mới bước vào nhà họ Lương, chân sau đã bị cảnh sát ập đến giải đi.
Tống Lâm thay bộ quần áo khác, xuống lầu.
Xe đã đợi sẵn dưới khách sạn, tài xế gọi anh một tiếng, anh liền gật đầu.
So với màn mưa lạnh lẽo, khuôn mặt anh mới đúng là không có tí cảm xúc nào.
Tống Lâm đã hẹn trước khi đến, thời điểm thấy Lương Lập Dương, cả người anh ta gầy đi rất nhiều, so với bộ dáng hăng hái lúc trước quả thật khác biệt.
“Tôi chưa chết, không nghĩ tới đúng không?”
Anh nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
Lương Lập Dương nhìn ngược lại, đáy mặt mang theo không cam lòng cùng thống hận: “Tống Lâm, coi như mày mạng lớn!”
Hôm đó anh ta không nên tự đại như vậy, nếu biết anh sẽ chuẩn bị từ sớm.
Nếu như lúc đó bắt Tống Lâm nuốt thuốc độc vậy bây giờ anh sẽ chẳng còn mạng mà đứng ở đây.
Nhưng mà anh ta quá tự đại, người tự đại trước giờ đều không có kết cục tốt.
Giống như anh ta vậy.
Tống Lâm không lên tiếng, ném một phần hiệp nghị cho anh ta: “Trả công ty lại cho anh, đồ của Lương Tư Cần một phân tôi cũng không thèm động.”
Nhìn hiệp nghị chuyển nhượng bên cạnh, Lương Lập Dương không tin vào mắt mình: “Tống Lâm, mày tính làm trò gì?”
“Chẳng làm cái gì, đồ của tôi thì là của tôi, nếu không phải, tôi không cần.”
Anh nói mang theo chút giễu cợt: “Đương nhiên, nếu là của tôi, không ai cướp nổi.”
Ban đầu Lương Tư Cần dựa vào Tống Nguyên lập nghiệp, phát tài rồi liền muốn hàn gắn lại mối quan hệ với mẹ của Lương Lập Dương nên vứt bỏ Tống Nguyên.
Anh chỉ đơn giản nghĩ, nuốt nhiều tài nguyên của nhà họ Tống như vậy thì cho dù chết cũng phải bắt anh ta phun cho bằng ra.
Công ty đứng tên nhà họ Lương, anh là Tống Lâm, đồ của nhà họ Lương anh không cần, cũng không muốn.
Dĩ nhiên anh chẳng phải thằng ngốc, khổ cực đoạt lại công ty rồi chắp hai tay trả về cho Lương Lập Dương.
Lương Lập Dương cau mày: “Mày rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không có gì, Lương Tư Cần sắp chết cũng còn nhớ không để tôi động thủ với anh, vậy tôi không động, công ty cũng trả cho anh.
Nhưng mà từ nay về sau, anh cứ ở trong tù mà hưởng thụ đi.”
Anh cười một tiếng nhìn Lương Lập Dương.
Hai người dù sao cũng là anh em, vẫn có vài phần tương tự.
Lương Lập Dương cắn răng: “Tống Lâm!”
Anh không nói rõ đây là tư vị gì, nhiều năm qua mục tiêu duy nhất của anh ta là đoạt công ty vào tay.
Nhưng mà bây giờ anh thua rồi, thua một tên thất bại.
Nhưng mà Tống Lâm đột nhiên đến nói với anh nó không muốn công ty, cũng chưa từng muốn.
Cho nên anh ta làm tất thảy mọi chuyện trước giờ để làm cái gì?