Nghe cô nói, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Ý tứ trên mặt chữ”.
Anh nói xong, đột nhiên nhíu mày lại: ‘Mộ Cẩm Vân, cô cũng có bản lĩnh = „ lắm.
Sắc mặt cô trắng bệch, cắn môi: “Anh Cẩn đó, anh ta hiểu lầm quan hệ giữa tôi với anh, trong tình huống khẩn cấp, tôi mới ra tay đánh anh ta”.
Tống Lâm không nói gì, trong xe trở nên yên tĩnh.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, lúc này cô mới phát hiện điều gì đó không đúng: “Tổng giám đốc Lâm, đường này không phải đường về…” Mặc dù cô vừa về nước không lâu, nhưng những ngày này cô cũng biết ngoại ô và nội thành khác nhau, rõ ràng đường này là đường đi về phía ngoại ô.
Nghe cô nói thế, người đàn ông vốn đang nhắm mắt lại mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Lục Hoài Cẩn nói cô không nghe rõ sao?” Sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ: “Anh Cẩn nói so tài, là so cái gì?” “Đua xe”.
Anh lạnh lùng nói ra hai chữ, Mộ Cẩm Vân lại vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông như Tống Lâm này nhìn thế nào cũng không giống người sẽ chơi đua xe.
Nhưng mà sự thật chính là như thế, lúc âm nhạc vang lên, Mộ Cẩm Vân mới biết được bọn họ đã đến bãi đua xe rồi.
So với vẻ yên lặng lúc nãy, bên này giống như đang mở bữa tiệc gì đó.
Ánh đèn, âm nhạc, đầy đủ mọi thứ.
Rất nhanh, xe đã dừng lại.
“Xuống xe”.
Tống Lâm mở miệng nói ra hai chữ như thế, rồi đẩy cửa xe đi ra.
Cách đó không xa, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô.
Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe ra đi xuống xe, gần đó có không ít xe thể thao đang đậu.
Những người chơi này, trên cơ bản đều là con em nhà giàu, xe ở đây không thấp hơn một tỷ.
“Tổng giám đốc Lâm?” Không biết ai kêu lên một tiếng, sau đó có người bắt đầu đi tới: “Tổng giám đốc Lâm, sao hôm nay lại rảnh thế?” Tống Lâm nhìn người nọ với vẻ lạnh nhạt: “Cho tôi một chiếc xe”.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh giống như chuyện kế tiếp là ăn cơm rồi đi ngủ thế thôi.
Mộ Cẩm Vân ở phía sau anh, áo sơ mi to lớn che cô lại đến mức không nhìn thấy bóng dáng của cô.
Có người huýt sáo với cô một cái, cô mấp máy môi, nhích tới gân Tống Lâm.
Lúc này, tiếng động cơ chói tai vang lên, Cẩm Vân nhìn sang.
Chiếc Maserati chạy tới phía cô, cô phản ứng không kịp, kinh ngạc đứng đó trơ mắt ra nhìn.
May mắn, chiếc xe kia cách cô khoảng nửa mét thì dừng lại.
Mộ Cẩm Vân nắm tay người bên cạnh mình, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lục Hoài Cẩn đi xuống xe, anh ta nhìn cô nhíu mày, nở nụ cười: “Thư ký Vân, trái lại lá gan của cô cũng lớn thật _”) đấy”.
Anh ta vừa nói xong, đột nhiên Tống Lâm ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Có triển vọng lắn”.
Nói xong, đột nhiên anh đưa tay ra kéo cô một chút.
Mộ Cẩm Vân không kịp chuẩn bị, hai đùi mềm nhữn, ngã vào trong ngực của Tống Lâm.
Người trong ngực vừa thơm lại mềm mại, nhưng Tống Lâm chỉ nói với cô hai chữ: “Đứng vững”.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nhìn thấy đôi mắt đen sâu không thấy đáy, cô vội vàng tránh khỏi ngực anh, đi ra phía sau đứng vững lại.
“Hừ, xem ra tổng giám đốc Lâm rất quan tâm cô thư ký này, đã như thế thì đêm nay anh đừng thua đấy”.
Nói xong, Lục Hoài Cẩn cầm lấy chìa khóa của một người đàn ông đưa cho, ném đến trước mặt Tống Lâm.
Tống Lâm đưa tay nhận lấy, một tay khác cầm nón bảo hiểm nhét vào ngực Mộ Cẩm Vân: “Cùng lên đi”.
Anh nói xong, nhấc chân đi đến cạnh chiếc Ferrari màu đỏ.