Vừa mới dậy, cô đã nhịn không được thở một hơi dài, hai đùi của cô vừa buốt vừa đau, vị trí eo cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Chuyện xảy ra đêm qua giống như một cuốn phim chậm từ từ chiếu lại trong đầu của cô.
Nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, hiện giờ gương mặt Mộ Cẩm Vân lúc đỏ lúc tái mét.
Có như thế nào cô cũng không ngờ được, Mộ Đình Nam lại bán cô cho Tống Lâm, còn đích thân ông ta bỏ thuốc cho cô uống! Với lại căn cứ theo tình hình tối hôm qua, loại thuốc mà ba cô cho cô uống không phải loại thông thường! Nếu như đêm hôm qua xe của Tống Lâm không xuất hiện ở gần bên cạnh cô, nếu như cô đón taxi, vậy thì…
Mộ Cẩm Vân không dám nghĩ tiếp nữa, vừa nghĩ đến đó thôi sau lưng cô đều toát cả mồ hôi lạnh.
Cô nhìn quanh căn phòng, phát hiện có một bộ đồ tươm tất đã được để sẵn trên một chiếc ghế cách đó không xa, Mộ Cẩm Vân cắn răng chịu đau lết đến bên cạnh chiếc ghế cạnh giường rồi lôi bộ đồ về phía mình, sau đó mặc vào từng chiếc một, xong xuôi cô mới đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi cháo thơm phức xốc vào mũi của cô, bụng cô cũng rất phối hợp với không khí mà kêu lên ọt ọt.
Lúc này Mộ Cẩm Vân mới vội vàng nhấc chân lên bước xuống lầu, cô bước xuống cầu thang và khi cô bước đến lầu hai thì đã thấy Tống Lâm đang cầm máy tính bảng ngồi trước cửa sổ kiếng khổng lồ.
Một tay anh cầm máy tính bảng, còn một tay khác lại cầm tách cà phê thơm lừng đặt lên môi, biểu cảm trên gương mặt anh điềm đạm lại lơ đễnh.
Đại khái là anh cũng có cảm giác cô đang nhìn anh, trong giây lát Tống Lâm đã nghiêng đầu nhìn qua, anh dùng ánh mắt thư thái chăm chú nhìn cô rồi vứt cho cô ba chữ: “Dậy rồi hả?” Mộ Cẩm Vân bĩu môi, đi đến trước mặt của anh: “Tống Lâm, chuyện xảy ra đêm qua…” “Cả hai đều tình nguyện, chúng ta đã lớn hết rồi, cũng đều hiểu, tôi biết äm TOI..
Anh vừa lướt máy tính bảng, vừa lạnh nhạt nói. Chỉ là không có ai nhìn thấy được trong khóe mắt của anh ẩn hiện ý cười.
Lời nói của cô cứ như thế bị anh trực tiếp cướp lời, cô đứng yên ở đó, không biết là do vẫn còn mệt hay sao, mà sao khi nghe xong trong lòng cô dâng lên một cơn tức giận.
Sắc mặt của cô càng lạnh lùng, cô đứng thẳng lưng đáp lại anh: “Nếu tổng giám đốc Lâm đã thấu tình đạt lý như vậy, vậy tôi không nhiều lời nữa tôi xin phép đi trước đây”. Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
“Cô Vân không ăn sáng rồi hãy đi ạ?” Tiếng quản gia nhỏ nhẹ truyền đến, Mộ Cẩm Vân nhìn qua đối phương một cái, lắc đầu nói: “Dạ không ạ, cảm ơn quản gia”.
Nói rồi, cô chịu đựng cái đau âm Ï ở hai đùi, cô nhanh chân đi xuống lầu một.
Quản gia nhìn qua xin ý kiến của Tống Lâm đang nhâm nhi cà phê nói: “Tổng giám đốc Lâm, bữa sáng này, không phải là đặc biệt chuẩn bị cho cô Vân hay sao ạ?” Tống Lâm ngẩng đầu lên điềm tĩnh nhìn ông một cái, biểu cảm rõ ràng là không vui, quản giá biết mình đã nói hơi nhiều rồi, vội vàng im lặng.
Đúng ngay lúc này, Mộ Cẩm Vân đã đi từ cửa biệt thự ra đến bên ngoài.
Tống Lâm ngẩng đầu lên, từ góc nhìn của cửa sổ kiếng khổng lồ nhìn theo một cô gái, mặc chiếc váy liền hồng phấn men theo lối đi cửa lớn của biệt thự từ từ sải bước đi.
Anh càng nhìn ánh mắt anh càng nặng tru, đặt lên cà phê xuống, sau đó gật đầu ra hiệu cho tài xế đang đứng ở trước cửa.
Mộ Cẩm Vân cắn răng đi được năm phút, xe của Tống Lâm mới đuổi kịp cô.
Vốn dĩ cô rất muốn khí khái từ chối, nhưng mà khí khái không thể biến thành cơm để ăn, càng không thể giúp cô đi ra khỏi khu biệt thự này.
Cô vừa đói lại vừa mệt, đùi lại còn nhức ê ẩm, dự là chưa đi ra khỏi khu biệt thự này đã ngất xỉu rồi.
Cô nhìn chiếc siêu xe trước mặt, thâm nghĩ nếu mình thật sự có khí khái, thì nên thẳng thừng từ chối, nhưng mà…
Cuối cùng giữa khí khái và hiện thực, Mộ Cẩm Vân chọn lựa hiện thực… Leo lên xe.
Sáng sớm Mộ Đình Nam vừa dậy, đêm hôm qua chính mắt ông ta nhìn thấy Mộ Cẩm Vân leo lên xe của Tống Lâm, đương nhiên biết như vậy sẽ ra sao.
Cây cao thì bóng mát, đạo lý này mọi người ai cũng hiểu.
Còn Tống Lâm là cây cổ thụ lớn nhất của Hà Nội, ai cũng muốn núp dưới cái bóng của anh, dù cho chỉ có thể núp chút thôi, thì cũng có rất nhiều người tranh giành muốn được núp dưới bóng của anh.