Chương 11

Tô Bất Mộc không muốn để hắn gϊếŧ mình nên nàng duỗi chân nhỏ ra đá hắn.

Tuy nhiên, thân hình của Tống Hành nặng nề và cứng rắn như một ngọn núi cao chót vót.

Sức lực của hắn lớn đến mức Tô Bất Mộc hoàn toàn không thể lay chuyển được.

Tống Hành vừa hôn nàng vừa thở dốc, "Tô Bất Mộc, đây không phải là điều ngươi muốn sao? Tại sao ta đồng ý mà ngươi còn muốn từ chối?"

Đôi mắt hắn đỏ đến đáng sợ, trông như sắp ăn thịt nàng vậy.

Tô Bất Mộc lắc đầu và chỉ có thể phát ra âm thanh "Ưm".

Ngược lại, nàng bị hắn ôm chặt hơn, bàn tay hắn luồn vào từ cổ áo dọc xuống sống lưng nàng, vuốt ve làn da mịn màng, để lại những dấu vết mơ hồ, cho đến khi phủ lên bộ ngực cao và săn chắc của nàng.

Tô Bất Mộc mũm mĩm, hai khối thịt trên ngực lại càng mềm hơn, sờ lên đặc biệt thoải mái, Tống Hành yêu thích không buông tay, nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến mức Tô Bất Mộc rùng mình, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều nóng đến đỏ bừng.

Hô hấp của Tô Bất Mộc dần trở nên nặng nề hơn.

"Ừm..." Nàng rêи ɾỉ, vặn vẹo mông để tránh.

Tống Hành một tay ôm eo nàng, tay còn lại theo vòng eo thon thả của nàng đi xuống dưới, đầu ngón tay lướt qua bụng và đùi trong của nàng, trực tiếp chạm vào một khối lớn trên mông nàng.

Khi có người chạm vào đuôi nàng, Tô Bất Mộc lập tức tỉnh táo lại, cuống quít co người lại, hai mắt đỏ hoe, đáng thương nhìn Tống Hành.

Tống Hành nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ hơi sưng của nàng, yết hầu của hắn lăn mạnh, ngọn lửa dưới mắt càng bùng cháy hơn.



Tô Bất Mộc không dám lộn xộn, vì sợ đuôi nàng lại bị hắn chạm vào.

Nàng nhanh chóng nắm lấy tay hắn, "Tướng quân, tướng quân, đừng chạm vào…”

Tống Hành nhướng mày, "Ngươi không muốn ăn thịt ta à?"

Tô Bất Mộc điên cuồng lắc đầu, "Ta không ăn, ta không ăn nữa."

Cùng lắm là nàng không tăng tu vi, làm một kẻ yếu đuối đến hết đời, cũng tốt hơn ăn tướng quân.

Tống Hành nhìn bộ dáng hèn nhát của nàng, cười nhạo nói: "Ngươi đang lừa ai? Rõ ràng là ngươi muốn ăn thịt ta."

"Ta không có…. A!”

Nhưng Tống Hành lại cho rằng nàng khẩu thị tâm phi.

Lời còn chưa dứt, môi Tống Hành lại dán xuống.

Lưỡi của hắn độc đoán thâm nhập vào miệng Tô Bất Mộc, càn quét, cướp đoạt, gặm nhấm, mυ"ŧ mát.

Tay hắn luồn vào trong y phục của nàng, xoa bóp thứ mềm mại của nàng, Tô Bất Mộc run rẩy nhắm mắt lại, tai nhuộm màu đỏ thẫm, toàn thân nổi lên một màu hồng nhạt.

Lòng bàn tay của Tống Hành áp vào cặp mông mềm mại của Tô Bất Mộc, xuyên qua lớp vải mỏng, hắn có thể cảm nhận được mông của Tô Bất Mộc rất đẹp, độ cong hoàn hảo.

Nhưng quả cầu phồng lên rất kỳ quái, Tống Hành nóng lòng muốn biết bên trong cất giấu bảo bối gì.



Hắn nhẹ nhàng đẩy vạt váy đang che lấy cơ thể của Tô Bất Mộc sang một bên.

Tô Bất Mộc không thể nhịn được nữa, giơ tay tát cho hắn một cái, "Ngài thật vô liêm sỉ!"

Nàng rất ngốc, không biết mắng chửi người, ba chữ này xem như là lời mắng chửi độc ác nhất rồi.

Một thanh âm giòn vang vang lên, mặt Tống Hành nghiêng sang một bên, hắn sửng sốt một lát, hai mắt dần dần tối sầm, trên người phát ra tín hiệu nguy hiểm: "Ngươi dám đánh ta?"

Hắn lớn như vậy nhưng chưa từng bị tát vào mặt.

Sau khi nhận một cái tát, Tống Hành lấy lại được chút lý trí, Tô Bất Mộc lập tức trốn thoát khỏi dưới người hắn.

"Ta không đánh ngài thì đánh ai? Ngài quả thực là không biết xấu hổ, đáng khinh, đáng khinh bỉ!"

Tô Bất Mộc tức giận hét vào mặt Tống Hành. Bây giờ nàng thực sự rất ghét Tống Hành.

Sao hắn có thể làm chuyện như vậy!

Tống Hành hừ lạnh, "Đây không phải là điều ngươi muốn sao? Nếu không, tại sao ngươi lại bỏ thuốc ta?"

Khi thân thể sắp nổ tung, Tống Hành đứng dậy, tiến lại gần Tô Bất Mộc.

Tô Bất Mộc khoanh tay lùi lại, nhắm vào cửa rồi chạy nhanh ra ngoài.

Tống Hành muốn đuổi theo, lại bị Tống Nhất đứng ở cửa ngăn lại: "Tướng quân, ngài mạnh mẽ như vậy không được đâu. Tô cô nương đang khóc đấy, ngài tự giải quyết cho tốt đi."