Chương 7: Tôi không muốn làm người phụ nữ của anh

***MANG ĐI NƠI KHÁC NHỚ GHI NGUỒN***

***CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ***

- ----------------------------------------------kieumachnaf

Thẩm Nghiên Sơn đã có chủ ý đánh cướp sơn trại Minh Nguyệt từ lâu rồi.

Chỉ là trong tay anh chưa có miếng mồi thích hợp. Tìm kỹ nữ giả làm phu nhân của anh, thật sự rất khó, rất dễ bị lộ, con mắt của bọn thổ phỉ này rất xảo quyệt.

Mà nếu anh dùng nai con đóng giả, thì anh lại không nỡ.

Không may có chuyện ngoài ý muốn, anh thật sự sẽ ân hận đến chết, thật vất vả mới nhìn trúng được một cô gái.

Cho đến hôm nay.

Tư Lộ Vi thật sự là chọc giận anh.

Anh nghĩ: 'Tốt thôi, để cô ấy biết sợ, khi nhìn thấy máu, liền biết thế nào là chừng mực!'

Lời anh nói không có trọng lượng gì đối với cô, mà cô còn ở dưới mí mắt cửa anh dọn đi, anh thật sự rất tức giận.

Người như anh, đối với người ngoài tàn nhẫn, đối với bản thân mình càng độc ác hơn, cho dù là nữ nhân anh yêu thương, nếu phải giáo huấn anh sẽ giáo huấn một chút, tuy rằng trong lòng anh đau muốn chết.

Lần trước Tư Lộ Vi đánh Tư Đại Trang, nhìn thì rất hung hãn, kì thật cô xuống tay không mạnh.

Sau đó Thẩm Nghiên Sơn nghĩ lại, người cô muốn đánh chính là anh, đánh Tư Đại Trang là muốn cho anh xem. Những cái đánh đó, kỳ thật đều đánh ở trên người Thẩm Nghiên Sơn.

Nai con của anh không chỉ mạnh mẽ, mà còn học cách cẩn thận, thật sự là vừa khiến hắn vui mừng vừa tức giận.

Kế hoạch đã định, công việc phân chia cho ai thì tự đi làm.

Sau khi vết thương của Thẩm Nghiên Sơn tốt lên, anh liền thăm dò huyện Hồ Nam kĩ lưỡng, buổi tối anh đi thăm dò sơn trại Minh Nguyệt vô số lần, chủ yếu là thăm dò chính xác vị trí các trạm gác.

Lần trước Tư Lộ Vi bị lão cha đem đến kĩ viện bán, Thẩm Nghiện bởi vì đi ra ngoài thăm dò địa hình mới không có ở nhà. Đến khi anh về nhà nghe tin, sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, vội vàng bán khẩu súng bảo bối của mình đi cứu người.

Nhiều lần cực khổ, anh cũng đã thăm dò được.

_ "Đại Trang, các anh tám người, từ nơi này đi lên." Thẩm Nghiên Sơn chỉ vào bản đồ anh vẽ.

Anh giải thích rõ trên bản đồ cho các thuộc hạ.

Ngoại trừ Tư Đại Trang, những người khác đều nghe hiểu, Thẩm Nghiên Sơn bảo những người khác trông chừng Tư Đại Trang cho tốt, đừng để hắn lạc đường.

Sau đó còn lại bốn người, đều gầy gò, trông trung thực an phận thủ thủ thường, rất giống người hầu trong nhà, nến anh cho đi theo xe ngựa.

Ngoại trừ người, xe ngựa và ngựa, anh còn muốn giả dạng Tư Lộ Vi.

Anh dẫn Tư Lộ Vi đến một cửa hàng bán đồ tây tốt nhất thị trấn.

Những thứ của cửa hàng bán đồ tây đó đến từ Nam Xương. Đó là một cửa hàng nước ngoài ở Nam Xương, ở thành phố lớn thời trang này đã lạc hậu một hai năm, giờ lại đến một huyện nhỏ, thì càng lỗi thời.

Đương nhiên, ở huyện nhỏ này thì không có cái gọi là lỗi thời.

_ "Đổi một bộ sườn xám đi." Anh dẫn Tư Lộ Vi và mấy tên thuộc hạ cùng đi vào, liếc mắt liền nhìn trúng một chiếc sườn xám dài tay, có rãnh xẻ tà thấp với miếng vải thô.

Cái sườn xám này màu hồng phấn, chấm bi trắng, thật sự rất tầm thường, nhưng ở huyện nhỏ này thì cái này là tốt nhất rồi.

Anh lấy sườn xám đưa cho Tư Lộ Vi: _ "Đổi đi."

Tư Lộ Vi vẫn trầm lặng, đến lúc này khi cầm sườn xám, cũng không có ý định sẽ đi vào phòng thay đồ, mà ngẩng mặt lên: _ "Ngũ ca, làm xong chuyện này, giấy bán thân có thể trả lại cho tôi được không? Anh nói làm xong vài chuyện là có thể đưa lại cho tôi."

Thẩm Nghiên Sơn nheo mắt.

Trong lòng anh tràn đầy thịnh nộ, những lời nói của cô càng đổ thêm dầu vào lửa.

Cô nghĩ muốn rời khỏi anh? Cô vẫn nên chết tâm đi, cho dù cô chết, anh cũng phải có được xương cốt của cô.

Anh dùng ánh mắt âm u liếc nhìn cô, đột nhiên nở một nụ cười rất lãnh đạm. Nụ cười này quả thật là khoan dung, khiến cho người ta cảm thấy anh rất hòa nhã dễ gần.

_ "Nếu tôi hài lòng, khi nào trở về liền trả lại cho em." Thẩm Nghiên Sơn nói.

Tư Lộ Vi như trút được gánh nặng.

Cô nói lời cảm ơn, vội vàng đi thay quần áo.

Chờ cô thay xong đi ra, vài thuộc hạ của Thẩm Nghiên Sơn, đặc biệt là cái tên Tôn Thuận Tử kháu khỉnh bụ bẫm, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tư Lộ Vi.

Thẩm Nghiên Sơn nhìn thoáng qua, rất kinh ngạc.

Anh thật sự không nghĩ đến dáng người cô lại đẹp như vậy.

Ngày thường cô mang quần áo rộng thùng thình, hắn cảm thấy cô gầy gò, tay chân đều nhỏ, không ngờ chỗ nên có cũng đẫy đã như vậy, vòng eo thì rất nhỏ, còn bị sườn xám bó sát, lộ ra vẻ quyến rũ.

Khuôn mặt Thẩm Nghiên Sơn bình tĩnh: _ "Toàn bộ quay mặt đi chỗ khác!"

Bọn thuộc hạ liền quay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tư Lộ Vi.

Tư Lộ Vi không hiểu tại sao.

Cô bước đến trước gương nhìn.

Nhìn trong gương, cô sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức ngồi xổm trên mặt đất không chịu đứng lên, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.

Thẩm Nghiên Sơn không lý giải được hành động của cô, đưa tay kéo cô: _ "Đứng lên, đừng làm trang phục bị nhăn. Làm sao vậy?"

Tư Lô Vi nghĩ muốn vào phòng thay đồ: _ "Nó rất hở hang, tôi không mặt được!"

Cô cảm thấy chiếc sườn sám này hơi quá, hai bên eo bị siết chặt như vậy, hận không thể đem dáng người nữ nhân toàn bộ phơi ra, không khác với kỹ nữ là bao.

Mà cô sợ nhất là bản thân mình giống kỹ nữ.

Cô sinh sống ở một huyện nhỏ, chưa bao giờ thấy được một cô gái thời thượng là như thế nào, đột nhiên ăn mực thành như vậy, thật sự là khiêu chiến với năng lực thừa nhận của cô.

Thẩm Nghiên Sơn đi theo cô vào phòng thay đồ.

Anh ung dung nhìn cô: _ "Em mang rất đẹp, lại không bị lộ da thịt, tại sao lại hở hang?"

Anh lại nhìn cô, cô chải đại một kiểu tóc, kết hợp cùng bộ sườn sám này có chút không hợp, anh nói: " Quay đầu lại tôi vấn tóc lên, như thế là xong."

Tư Lộ Vi muốn né tránh.

Thẩm Nghiên Sơn vươn tay chạm nhẹ vào gò má cô: "Nghe lời tôi nói, em còn muốn làm cho tôi hài lòng không?"

Tư Lộ Vi cứng đờ.

Cô cảm giác, hành động sờ mặt cô của Ngũ ca có chút không rõ mờ ám.

Cô còn tưởng mình ảo giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Sơn, liền nhìn thấy ánh mắt anh hiện lên cảm xúc.

Cảm xúc đó rất mạnh mẽ.

Và anh đột nhiên nhìn vào mắt cô, tim có cút căng thẳng, ngón tay theo bản năng cọ vào môi cô.

_ "Ngũ ca, hai người mua trang phục xong chưa? Ôi, hai người không đi nữa à?" Tư Đại Lớn giọng kêu lên.

Tất cả sự kiều diễm, trong nháy mắt liền sụp đổ.

Thẩm Nghiên Sơn hoàn hồn, cười nhẹ, quay người đi ra khỏi phòng thay đồ.

Tư Lộ Vi sững sờ nửa phút, da đầu bắt đầu run lên. Cô không kịp phản ứng, thật như một đứa ngốc.

Ngũ ca muốn cô, không phải làm người hầu hạ, cũng không phải làm nữ đầu bếp.

Anh muốn cô làm người phụ nữ của anh.

Chân tay của Tư Lộ Vi như không có sức, cô nghĩ đến Từ Phong Thanh, nhớ tới tình yêu của mình, trong lòng nhất thời lạnh thấu xương.

Cô có chút buồn nôn.

***VOTE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! THANK MN NHÌU<3***