Chương 47

"Rầm!"

Người đàn ông đang có ý định làm nổ bình xăng nhìn thấy Thang Tư Lan dùng sức đập vỡ cửa kính ô tô, cánh tay run rẩy, chiếc bật lửa cứ thế rơi vào.

"Bùm!"

Một ngọn lửa rực cháy bốc lên.

Tài xế lui về phía sau.

"Bùm!"

Đầu xe nổ tung.

Thang Thư Lan linh hoạt nhảy ra khỏi xe, nhún người lấy đà bật nhảy, lao thẳng đến đá vào người đàn ông đang định tẩu thoát.

Một tay cô nắm chặt lấy mái tóc ngắn ngủn của đối phương, nhấc chân lên dứt khoát đá vào eo ông ta.

Ông ta lảo đảo mấy bước rồi ngã nhào vào ngọn lửa.

"Ầm!"

Cửa kính nổ tung, mấy mảnh vỡ thuỷ tinh mang theo ngọn lửa bắn tung toé, toàn bộ đâm vào mặt ông ta, chỉ trong phút chốc đã thiêu cháy nửa khuôn mặt của đối phương.

Thang Tư Lan lui về phía sau, quét mắt nhìn trái nhìn phải thì phát hiện tất cả camera xung quanh đều đã bị phá huỷ.

Xem ra là một âm mưu từ trước.

"A!" Người đàn ông ôm mặt lăn lộn trên mặt đất.

Nhìn chiếc xe gần như đã bị thiêu rụi hoàn toàn, Thang Tư Lan đi vào con đường nhỏ bên cạnh, rẽ ra ngoài chính là quảng trường náo nhiệt.

Cố ý rẻ ngoặt vào một con đường vắng vẻ không người phía sau, rõ ràng là đang muốn cướp đoạt cái mạng nhỏ của mình.

Nhà họ Du.

Muốn trả cả vốn lẫn lại.

Trong chuyện này, e là không thể thiếu người nhà họ Thang thêm mắm thêm muối một phần đâu nhỉ?

Thang Tư Lan chỉnh đốn lại quần áo trên người, hít một hơi thật sâu rồi đi vào khu vực đông đúc.

*

Khép quần áo lại, đi vào một con ngõ nhỏ xưa cũ.

Thang Tư Lan dừng lại trước một tiệm thuốc, đi vào mua một ít thuốc rồi xoay người ngược theo hướng khác trở về.

Có vẻ hơi thần bí.

Lái xe, trở về khu chung cư ký túc xá của công ty.

Ngay khi đưa tay lấu chìa khoá ra, Thang Tư Lan đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô lui về phía sau mấy bước, nhìn sang bên cạnh thì phát hiện một bóng người đang đứng trên mặt đất, từ trong bóng tối im lặng nhìn chằm chằm vào cô.

Nếu là ban đêm, có lẽ sẽ khiến người ta sợ chết khϊếp.

"Sao cô lại ở đây?"

Người đứng trong gốc tối chậm rãi bước ra, đúng là Ban Giai Giai.

Dáng vẻ nhếch nhác như vừa mới khóc xong: "Tôi… tôi…"

"Vào đi."

"Cảm ơn."

Ban Giai Giai lập tức ngừng nước mắt.

Thang Tư Lan bật đèn lên.

Nhìn thấy dấu vết trên người cô, Ban Giai Giai khẽ híp mắt lại, đống thuốc trong tay cô ấy càng khiến người ta tò mò hơn nữa.

Mặc dù trên hộp không có tên thuốc nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là thuốc.

"Cô bị bệnh à?"

Thang Tư Lan giơ túi lên, nói: "Thuốc trị thương."

Ban Giai Giai hiểu rõ.

"Nói đi, có chuyện gì, nói xong thì về đi." Thang Tư Lan hơi mệt mỏi.

"Tôi không có chuyện gì cả, chỉ muốn đến xem cô có ổn không thôi, tôi biết hai ngày nay cô nhận mấy cảnh quay đánh nhau không có thế thân nên lo lắng không có ai chăm sóc cô…"

Bỗng nhiên.

Thang Tư Lan liếc mắt nhìn về phía cô ta, hơi nheo mắt.

Ban Giai Giai vội vàng xua tay nói: "Tôi cũng chỉ nghe người khác nói khi trở về công ty thôi."

Chuyện này chỉ có Dương tổng và Thi Hoa biết, những người khác sẽ rảnh rỗi đến mức đi hỏi thăm một nữ diễn viên tuyến mười tám?

Vô cùng rõ ràng.

Người đứng sau lưng Ban Giai Giai đã vươn tay đến tận Truyền thông Kim Quang, nhưng cũng có thể hiểu rằng Thang Tích Diễm đang điều hành một công ty bảo vệ, bản lĩnh của cô ta không hề nhỏ.

Có thể duỗi tay đến một công ty nhỏ như Truyền thông Kim Quang cũng chẳng có gì lạ cả.

Nhìn thấy Ban Giai Giai lại khiến có nghĩ đến vị đạo diễn Mẫn kia, cũng hiểu tại sao người kia lại luôn làm khó mình.

"Tôi không sao đâu, cô về đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Ban Giai Giai lắp bắp: "Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ trở lại."

Thang Tư Lan phất tay ý bảo cô ta hãy nhanh chóng rời đi."

Vừa bước ra khỏi cửa, Ban Giai Giai lập tức thu lại những biểu cảm lúc nãy, ánh mắt trở nên sắc bén, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi, giọng nói cực kỳ bình thản: "Người đã về rồi, trên người để lại chút dấu vết, cô ta còn may mắn hơn tôi nghĩ…"

"Hừ hừ hừ…"

Đêm khuya

Một tia sáng hắt vào từ bên cửa sổ, chiếu rọi xuống đầu giường.

Người trên đường đang một tay ôm đầu, thở gấp.

Mồ hôi lạnh trên người bị làn gió ngoài cửa sổ thôi qua, trên da nổi lên một lớp da gà.

Cảm giác chết đuối trong giấc mơ thực sự rất tồi tệ.

Có một thứ gì đó đang cố gắng chen vào đầu cô, nhưng rồi lại muốn liều mạng lao ra ngoài.

"Cạch!"

Trong phòng, một vật gì đó bị va chạm một tiếng.

Thang Tư Lan lập tức choàng tỉnh từ trong giấc mộng, đột nhiên liếc nhìn về phía góc tường.

Lúc này mới phát hiện là điện thoại di động rung lên nên mới rơi từ góc bàn xuống mặt đất.

Vuốt mặt một cái, bước xuống giường cầm điện thoại lên thì thấy người gọi đến là Thi Hoa, nhìn dthowif gian hiển thị trên màn hình, cô cau mày, nhưng vẫn bắt máy.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng gào rống của Thi Hoa: "Cô lại kiếm chuyện cho tôi rồi! Nhưng chuyện đó, rốt cộc có phải là thật không?"

"Chuyện gì?”

Thang Tư Lan vừa mới bị cơn ác mộng tra tấn, tâm trạng lúc này không tốt lắm.

Thi Hoa còn chưa hỏi gì đã buông lời mắng mỏ, anh ta đang ngại cô chưa đủ phiền sao?

"Chuyện gì?" Thi Hoa hít một hơi thật sâu: "Là scandal giữa cô và Úc Cảnh Nhuận, khó khăn lắm mới đè xuống được, bây giờ cô đã bị bôi đen khắp mạng xã hội rồi!"

"…”

Thang Tư Lan cảm thấy hơi kỳ quái: "Cánh truyền thông nào nửa đêm không ngủ được lén lút đăng tải những thứ này vậy?"

Thi Hoa đen mặt, nghe cô nói như thế lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhất định là có người lại muốn lợi dụng những chuyện trước đó để khiến Thang Tư Lan xấu hổ.

Không hiểu tại sao Thi Hoa lại nghĩ đến vị đạo diễn Mẫn kia: "Cô nói cho tôi biết, có phải giữa cô và đạo diễn Mẫn có hiểu lầm gì không?"