Chương 42

Cửa mở rộng, căn phòng ngủ rộng rãi mang theo hơi thở cổ xưa hiện ra trước mắt.

Khiêm tốn mà xa hoa!

Mấy chữ này dùng ở đây cực thích hợp.

Sở thích của đối phương rất hay!

Thấy bố cục và cách sắp xếp trong phòng, Thang Tư Lan tán thưởng vài câu trong lòng.

"Đừng động tới đồ bên trong. Quần áo và đồ dùng để được đặt cạnh phòng tắm. Nhớ nhất định phải tắm rửa thật sạch sẽ, đừng gây rắc rối cho chúng tôi nếu không không có ai ở đây cứu được cô cả."

Người đàn ông dẫn cô bước vào, lạnh mặt nhắc nhở cô.

Thang Tư Lan liếc anh ta một cái: "Tôi biết rồi. Khi tới đây Dương tổng đã nhắc quy củ rất nhiều lần."

"Cô hiểu rõ là tốt rồi. Nhớ đừng dùng ánh mắt khác thường để nhìn ông chủ của chúng tôi nếu không hôm nay cô có chết ở đây cũng không ai nhặt xác cho cô, hiểu chưa?"

Người đàn ông lại lạnh lùng nhắc nhở một câu.

Thang Tư Lan nghe thấy anh ta nói thế thì cảm thấy kỳ lạ.

Người đàn ông nhìn đồng hồ, trầm mặt dặn dò cô tắm rửa sạch sẽ rồi xoay người đóng cửa, ra khỏi phòng.

Thang Tư Lan đi tới cạnh cửa sổ, vén rèm cửa nhìn xuống. Từ góc độ này có thể thấy trong căn biệt thự mấy tầng kia đèn đuốc sáng trưng. E rằng sự kiện lớn theo lời Dương tổng đã bắt đầu rồi.

Cô đi dạo một vòng quanh phòng. Đồ đạc được thu dọn rất sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ.

Cô vươn tay lau góc bàn một chút, không thấy một hạt bụi.

Xem ra là người rất kỹ tính.

Thang Tư Lan đi tới cửa sau, mở ra.

Trên bãi cỏ đằng sau có mấy vệ sĩ mặt lạnh đang đi.

Cô quay ra đằng trước nhìn.

Một một góc đều có người đang đi qua đi lại nhìn về phía này, còn có cả người đang âm thầm trông coi.

Mức độ nhạy bén khiến chính cô cũng hơi sợ hãi.

Chẳng lẽ cơ thể cô xảy ra vấn đề rồi à?

Cô mở cửa sổ ra, nắm chặt thời cơ, định trượt xuống.

Bỗng nhiên.

Một vệ sĩ đi giày tây bỗng đi ra từ chỗ rẽ. Mắt cô vừa hay chạm phải những người này thì cô nhẹ nhẹ nhàng nhàng quay lại chỗ cũ, dán lưng vào tường chờ đám người này rời khỏi phạm vi tầm mắt mình.

Cô chờ một lúc.

Bất thình lình.

Tiếng bước chân rầm rập truyền tới trên hành lang, đương nhiên là đi về phía lầu hai.

Thang Tư Lan quay lại, trốn vào trong cái tủ dài trong phòng. Cơ thể cô chạm vào quần áo mang theo hơi thở đàn ông mát lạnh.

Tay cô chống vào vách tủ, rụt người lại, hơi nghiêng người kề sát vào.

"Cạch!"

Cửa được mở ra.

Trong phòng luôn bật đèn cho nên người bước vào không phát hiện ra chỗ bất thường.

"Ông chủ, hôm nay Tần gia thể hiện hơi quá. Ngài định làm gì?"

Một giọng nam lạnh như nước truyền vào từ phòng khách. Thang Tư Lan đang kề sát vào hộc tủ có thể nghe thấy giọng nói này rất rõ ràng.

Lúc này, lại có giọng nói khác truyền vào: "Theo tôi thấy thì cáo già này đã quy phục phía nhánh chính lâu rồi. Lúc này chạy tới Nam Thành gây sự là định trốn họa. Đã nhúng tay vào chuyện của dòng chính bây giờ lại muốn tránh quấy rầy, tiện thể vớt một khoản, tính toán thật hay."

Giọng lạnh như băng lúc trước đầy giễu cợt: "Ông ta già rồi nên lẩm cẩm."

Lời này đầy sát ý khiến người ta sợ hãi.

"Ông chủ, chúng ta cũng nhân cơ hội này chơi với ông ta đi, cũng tránh để mấy ông già đó lấy chuyện là anh em kết nghĩa với ông cụ ra nói." Trong lời này có chút ý bực tức.

"Chỉ là mấy ông già mà thôi, các cậu vội cái gì."

Giọng trầm thấp lạnh lùng của người thứ ba truyền tới.

Ông chủ kia vẫn không lên tiếng.

Đúng lúc này, người cuối cùng lại nói: "Ngài nghỉ ngơi trước đi. Chúng tôi đi qua đó canh chừng."

Tiếng nói chuyện và tiếng đóng cửa truyền tới.

Trong phòng bỗng yên tĩnh.

Hồi lâu sau, lại có tiếng thứ gì đó đang chuyển động truyền vào.

"Cạch."

Tiếng động rất nhỏ, Thang Tư Lan lắng tai nghe, sửng sốt một chút.

Cô như nhớ ra gì đó, bỗng vươn tay sờ vào túi mình. Hình như lúc vào đây cô đã làm rơi gì đó.

"Loảng xoảng."

Một tiếng động bỗng truyền vào tủ khiến người ta rợn cả da gà.

Vẻ mặt Thang Tư Lan bỗng tái đi.

Cô vươn tay, cố gắng đẩy cửa tủ ra: "Chờ một chút..."

Vừa rồi là...

Một thứ gì đó như cái hố đen sâu hút đang kề sát mặt cô. Hai người một cao một thấp đối mắt nhau.

Thang Tư Lan thấy rõ thứ trên tay đối phương là gì thì sắc mặt càng tối đi.

Người trên xe lăn như ác ma đang bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

Thứ có thể lấy mạng cô mà anh đang cầm trong tay đang tản ra sát khí tanh máu. Mỗi một hơi thở đều khiến người ta khϊếp đảm từ trong đáy lòng.

Ngón tay thon dài hơi thả lỏng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đầy sát ý cũng hơi dịu dàng đi.

Người đàn ông nhấn từng chữ, giọng khàn khàn: "Là em."

Anh cầm thứ nguy hiểm kia, lăn xe đi.

Giang Hải Lâu thấy người phụ nữ xuất hiện từ trong tủ thì quả thực hơi giật mình.

Vừa rồi suýt chút nữa là anh lấy mạng cô.

"Đừng trốn ở chỗ nguy hiểm, đi ra đây."

Giọng nói lạnh băng băng thấm sương truyền tới trong khoảnh khắc chiếc xe lăn đi.

Sau lưng anh không có tiếng động, chiếc xe lại quay lại.

Đôi con ngươi mang theo làn sương đêm lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. Không biết anh nhìn thấy gì mà hàng mày như núi cao cau chặt, trên khuôn mặt ảm đạm lạnh cóng có chút kỳ dị.

Thang Tư Lan trở lại bình thường từ trong sự ngạc nhiên của mình, giơ tay lau mồ hôi lạnh.

Lúc cô thấy rõ thứ mình nắm trong tay thì toàn thân khó chịu!

Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, trong sáng tuyệt đẹp thoáng hiện rặng mây đỏ, giải thích một cách mất tự nhiên: "Anh... không... không, anh hãy nghe tôi nói. Không phải như anh thấy đâu... tôi cũng không biết sao thứ này... lại ở trong tay tôi."

"Trốn vào đây là để trộm thứ này à?"

Người đàn ông híp đôi con ngươi nguy hiểm.

"..."

Thang Tư Lan yên lặng, xấu hổ và giận giữ, ném cái qυầи ɭóŧ nam đầy thô lỗ vào lại trong tủ.