Chương 22

Cho nên hãy chọn minh chủ khác đi.

Sắc mặt Ban Giai Giai trắng bệch, cuối cùng cô ta cũng đã hiểu, Thang Tư Lan đang muốn sa thải cô ta.

"Tư Lan, tôi không cần nghỉ phép, thật đấy, tôi không mệt, tôi vẫn có thể…"

"Đây là ý của anh Hoa, cô chuẩn bị đi." Sau khi nói xong câu nói này, Thang Tư Lan không nói thêm nhiều nữa.

Ban Giai Giai tái cả mặt, ủ rũ tang thương rời đi.

*

"Tư Lan."

Diệp Yến Lan đi đến, quét mắt nhìn ra phía sau Thang Tư Lan nhưng không nhìn thấy Ban Giai Giai, cô ta vờ như vô tình hỏi: "Trợ lý của cô đâu?"

"Cảm thấy không khoẻ nên về trước rồi."

Thang Tư Lan liếc mắt nhìn người trợ lý bên cạnh Diệp Yến Lan nói.

"Người trợ lý đó của cô khá tốt, đừng bắt nạt người ta nữa." Diệp Yến Lan trêu đùa bỏ lại một câu này rồi xoay người đi tìm người khác đọc kịch bản.

Buổi chiều, Thi Hoa dẫn theo Ban Giai Giai đỏ bừng hai mắt đến, không vui nói: "Tạm thời vẫn chưa tìm được người thay thế, cô cứ để cô ấy ở bên cạnh mình một thời gian nữa đi."

Nhìn thấy sắc mặt không vui của Thi Hoa, Thang Tư Lan biết chắc chắn anh ta không muốn muốn đυ.ng đến Dương tổng, nên rộng lượng gật đầu: "Vậy thì ở lại một thời gian nữa."

"Cảm ơn Tư Lan!" Ban Giai Giai lau nước mắt cảm ơn, như thể Thang Tư Lan đang bắt nạt cô ta vậy.

Thang Tư Lan hơi bực bội xua tay.

Thi Hoa đi qua chào hỏi với mấy diễn viên nổi tiếng và đạo diễn Hồng rồi mới rời đi.

Ban Giai Giai đi theo bên cạnh Thang Tư Lan, ngoan ngoãn quy củ hơn rất nhiều.

Thang Tư Lan cũng mặc kệ cô ta.

Có lẽ sau khi quay xong bộ phim này cô sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó cũng không cần đến cô ta nữa.

Những ngày tiếp theo, Ban Giai Giai đều cẩn thận chăm sóc cuộc sống của Thang Tư Lan hơn nữa, khi quay phần ngoại cảnh, Thang Tư Lan càng vất vả hơn nữa.

Đoàn làm phim quay ngoại cảnh đương nhiên sẽ phải tiếp xúc với người ngoài.

Trên mạng, các fan của Úc Cảnh Nhuận biết bộ phim này còn có sự góp mặt của Thang Tư Lan, lại bắt đầu một cuộc "xé" với quy mô lớn, dàn dựng bôi đen cô đến tận hải ngoại.

"Nhất định phải kiểm tra xe thật cẩn thận, không được qua loa!" Ở khoảng đất trống, tiếng đạo diễn Hồng vang như chuông!

Cảnh quay với xe này không phải đùa, tất cả mọi người đều căng thẳng sẵn sàng chờ đợi.

Trong khoảnh khắc bắt đầu quay phim, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thang Tư Lan trong xe. Một vụ đυ.ng xe dẫn đến nổ mạnh đang thực sự diễn ra trước mắt, khi thấy Thang Tư Lan lăn ra từ trong biển lửa, tất cả mọi người đều ngừng thở.

Thang Tư Lan vỗ vỗ bớt những tia lửa trên người mình, mặc dù mái tóc đã được quấn chặt trong mũ bảo hộ đặc biệt nhưng vẫn bị cháy một ít đuôi, mùi khét nồng nặc bốc lên.

Tất cả mọi người đều vội vã đi đến giúp đỡ những người khác, còn bên cạnh Thang Tư Lan chỉ có một mình Ban Giai Giai đưa quần áo và nước.

Ban Giai Giai đỡ cô ngồi xuống ghế rồi cởi từng chiếc cúc áo bó sát trên cổ cho cô, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Vóc dáng của Thang Tư Lan vô cùng hoàn mỹ, khuôn mặt diễm lệ mà không tục, cho dù đang trong tình trạng chật vật cũng cực kỳ xinh đẹp.

Ban Giai Giai nhìn Thang Tư Lan đang vừa thở dốc vừa uống nước, không biết nên ghen tị hay gì nữa.

"Kít!"

Một chiếc xe ô tô màu đỏ dừng bên cạnh đoàn làm phim, một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc sành điệu tháo kính râm trên mặt xuống đi thẳng đến chỗ Thang Tư Lan.

"Vất vả như thế, lại phải liều mạng, đúng là chịu tội."

Chàng trai trẻ tuổi mỉm cười, trên trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào Thang Tư Lan đang ngồi trên ghế tựa.

"Thừa thiếu."

"Lần trước để em trốn thoát, lần này tôi đích thân đến đây, em trốn không thoát đâu." Tần Bạc Thừa nở nụ cười xấu xa, vẻ mặt khiến người ta chán ghét.

Tần Bạc Thừa cúi người xuống, đưa tay ra muốn chạm vào mặt Thang Tư Lan.

Thang Tư Lan nhanh chóng tránh đi, ngước đôi mắt sâu thẳm và đen nhanh lên nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tần Bạc Thừa sửng sốt!

"Tách tách."

Một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên từ phía xa, cảnh tượng vừa mời rồi đã được thu lại trên màn hình điện thoại, sau đó gửi đến một chiếc điện thoại khác qua internet.

"Này, em…"

Tần Bạc Thừa tức điên trước hành vi tránh né này của Thang Tư Lan.

"Thừa thiếu, hôm nay tôi phải quay cả ngày, rất mệt."

Hôm nay Thang Tư Lan hơi cáu kỉnh bực bội, cô luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm phía sau mình, rất khó chịu.

Cô cũng không biết mình trở nên nhạy cảm như thế từ lúc nào nữa.

"Thang Tư Lan, em giỏi lắm. Ỷ tôi còn chút cảm giác mới mẻ với em nên mới cậy sủng sinh kiêu đây mà."

"Thừa thiếu, tất cả mọi người đang nhìn đấy."

Thang Tư Lan rất muốn trợn trắng mắt với anh ta.

Tần Bạc Thừa cứ như không nhìn thấy những ánh mắt khác thường ở xung quanh, vứt một tấm thẻ về phía Thang Tư Lan: "Đây là số phòng, em phải đến."

Thang Tư Lan cầm lấy tấm thẻ bị ném lên người mình, trên đó có tên khách sạn.

Cô nghiêng người nhìn Tần Bạc Thừa đang sải bước rời đi, khoé miệng giật giật.

Ban Giai Giai sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt: "Tư, Tư Lan, đó là…" Ai vậy?

Thang Tư Lan ngước đôi mắt đen nhánh thâm sâu lên, ném chiếc thẻ kia cho cô ta: "Tối nay cô thay tôi đến đó một chuyến."

"Hả?"

Sắc mặt Ban Giai Giai tái xanh.

"Không muốn sao?"

"Không, không phải… Chỉ là…"

Thang Tư Lan ném tấm thẻ cho cô ta, vén mái tóc dài lên rồi ngả lưng vào ghế tựa nghỉ ngơi.

Ánh mắt của những người có mặt lúc nhìn vào Thang Tư Lan đã thay đổi.

Người đàn ông trẻ tuổi kia lái một chiếc xe Maybach, hơn nữa còn có thể thông qua người bên ngoài đi vào đoàn làm phim, chắc chắn có hậu trường cứng.

Vài người chuyển tầm mắt sang đạo diễn Hồng.

Đạo diễn Hồng vờ như không nhìn thấy gì cả, vẻ mặt bình tĩnh yêu cầu mọi người tiếp tục công việc.