Chương 15

Vì chính bản thân cô ta cũng dựa vào người đàn ông họ Giang kia mới nhận được cơ hội lần này.

"Tư Lan, khăn đây."

Thang Tư Lan quay cảnh dưới nước đến chiều, ngâm trắng cả người.

Cô nhận lấy khăn Ban Giai Giai đưa tới, ngồi trên bờ bể bơi vừa lau tóc vừa hỏi: "Phía anh Hoa có gọi điện đến không?"

"Không."

"Anh ấy yên tâm về tôi à."

Thang Tư Lan lấy khăn lau đầu

Ban Giai Giai cầm điện thoại của Thang Tư Lan, nói: "Nhưng có một cuộc điện thoại nhà. Tôi nghe giúp cô, hình như là chị cô."

Động tác của Thang Tư Lan ngừng lại, đôi con ngươi đen nhánh híp lại.

"Chị ta nói gì?"

Thấy cô không trách mình nghe bậy điện thoại, Ban Giai Giai cẩn cẩn thận thận nói: "Cô ấy bảo cô quay xong thì gọi lại cho cô ấy một cuộc."

Thang Tư Lan cong đôi chân dài, chống tay xuống sàn nhà trơn ướt, đứng dậy cầm điện thoại trong tay Ban Giai Giai, đi sang một bên bấm số.

Thế nhưng.

Cô không gọi cho Thang Tích Diễm.

Mà là Thi Hoa.

"Giang Hải Lâu tặng cô ta thật sao?"

Cô cũng không biết tại sao phải để Thi Hoa đi thăm dò chuyện này. Hôm qua sau khi gặp Diệp Yến Lan, cô bảo Thi Hoa âm thầm điều tra có phải Giang Hảu Lâi sắp xếp cho Diệp Yến Lan không.

Thi Hoa biết anh ta không điều tra thì Thang Tư Lan sẽ làm bậy sau lưng anh ta.

Nên anh ta kiên trì đi tìm người hỏi cho Thang Tư Lan. Kết quả đúng như Thang Tư Lan đoán, Diệp Yến Lan dựa vào quan hệ với Giang Hải Lâu để lấy thân phận nữ chính vào đoàn làm phim.

Anh ta còn nghe ngóng được vài tin tức bên lề.

Là về mối quan hệ giữa Diệp Yến Lan và Giang Hải Lâu. Thi Hoa lại tiếc cho Thang Tư Lan lần nữa.

Thế lực tốt như vậy mà lại để Diệp Yến Lan chiếm mất.

Nếu lúc đó cô không từ chối quá ác thì sẽ không có Diệp Yến Lan sau này.

Bây giờ hối hận đã không còn kịp rồi.

"Sau này trong đoàn làm phim, cô vẫn nên cố gắng tránh tiếp xúc với Diệp Yến Lan hết mức. Chắc chắn cô ta biết rõ chuyện của cô và Giang tiên sinh." Bây giờ Diệp Yến Lan có Giang Hải Lâu bảo vệ, ai dám chọc vào?

Đó là muốn chết.

Ngày đầu tiên Thang Tư Lan và Diệp Yến Lan cọ ra chút chuyện không hay khiến Thi Hoa vô cùng lo lắng.

"Quả nhiên là anh ấy đang thu xếp thay cô ta."

"Tư Lan, cô có nghe lọt lời tôi nói không? Tuyệt đối không được trêu vào Diệp Yến Lan, cô đừng..."

"Tôi chỉ tò mò mối quan hệ giữa bọn họ, cảm ơn anh Hoa."

Bảo các cô ít tiếp xúc?

Không thể nào!

Dù cô không đi trêu chọc thì Diệp Yến Lan cũng sẽ chủ động tìm tới cửa!

Xem đi!

Chẳng phải người tới rồi sao?

"Tư Lan, tôi biết cô và Giang tiên sinh có chút quan hệ cá nhân. Vừa hay mấy ngày nữa có một bữa tiệc tư nhân, có thể anh ấy cũng sẽ đến tham gia. Nếu cần thì cô có thể dẫn theo một người qua. Với quan hệ giữa cô và Giang tiên sinh thì chắc chắn anh ấy sẽ rất chào đón cô."

Diệp Yến Lan cười, mời Thang Tư Lan tham gia tiệc rượu tư nhân.

Thang Tư Lan biết rõ Giang Hải Lâu là người như thế nào. Chỗ anh xuất hiện e rằng không phải là tiệc rượu tốt đẹp gì.

Nhưng Thang Tư Lan khó chịu ở chỗ...

Giang Hải Lâu lại định đưa Diệp Yến Lan tham gia tiệc rượu tư nhân của mình. Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích người phụ nữ này?

Quả nhiên.

Miệng đàn ông chỉ nói toàn lời ngon ngọt, nhưng thích thú thì chẳng được lâu.

Trước đó anh ấy nói vừa ý mình, từng động lòng với cô, nói bản thân anh đến là ngây thơ. Quay qua quay lại anh đã đi tìm được một Diệp Yến Lan, đúng là buồn cười!

"Được! Gần đây vừa hay tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng. Nếu có cơ hội thì đương nhiên là tôi rất muốn!"

Vừa đồng ý, Thang Tư Lan đã hối hận tới muốn cắn nát lưỡi mình.

Cô đi gặp Giang Hải Lâu làm cái gì?

Nhìn xem anh ấp ấp ôm ôm một người phụ nữ khác ra sao à?

Sau đó, Thang Tư Lan lại khinh bỉ bản thân.

Mặt Diệp Yến Lan đầy ý cười, quan sát cô từ trên xuống dưới, sâu xa nói: "Vậy mấy ngày này cô chuẩn bị cho tốt. Tôi sẽ nói với đạo diễn Hồng một tiếng để quay cảnh của hai chúng ta trước. Đi một ngày sẽ không có ảnh hưởng gì đâu."

Thang Tư Lan coi như không thấy vẻ mặt dò xét của Diệp Yến Lan, cũng cười nói: "Cảm ơn tiền bối Diệp!"

"Chỉ một câu nói thôi mà."

(*) Biển xanh kiêu hùng

"Ầm."

Quay cảnh đối địch đầu tiên với Diệp Yến Lan.

Thang Tư Lan bị đối phương trượt tay đánh phải, tuy cây thương giả, nhưng giả thế nào cũng vẫn đau.

"Yến Lan, cô đi học tập thầy Hứa chút đi. Tư Lan, chuẩn bị quay cảnh kế."

Đạo diễn Hồng thấy động tác đánh của Diệp Yến Lan ngày càng mất kiểm soát, còn bất thình lành đánh vào người Thang Tư Lan, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng rất đau.

"Tư Lan, ngại quá, tôi cũng không ngờ lại xui xẻo như vậy."

"Không sao."

Thang Tư Lan chịu đựng cơn đau trên người, gượng cười.

"Thật sự không sao chứ?" Diệp Yến Lan tỏ vẻ áy náy.

"Không sao."

Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, Thang Tư Lan cũng không tiện tỏ vẻ khó chịu.

Cũng không biết Diệp Yến Lan vô tình hay cố ý, Thang Tư Lan cảm thấy mỗi lần đánh là mỗi chỗ khác, nhưng ngày càng đau.

"Thật ngại quá." Diệp Yến Lan vẫn tỏ vẻ xấu hổ.

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh bắn tới, Thang Tư Lan giương đôi mắt đen láy lên, nói: "Tiền bối Diệp, ai cũng sẽ sai sót. Tôi thật sự không sao, tiền bối không cần để bụng. Đạo diễn Hồng sắp hối rồi, tôi xuống dưới chuẩn bị cảnh kế."

Diệp Yến Lan lúc này mới dừng vẻ "ân cần" của cô ta, quay người đi theo thầy Hứa học thương.

Mấy ngày tiếp theo, Thang Tư Lan vẫn chẳng rõ Diệp Yến Lan muốn làm gì.

Hôm nay quay đến cảnh cuối, Thang Tư Lan xin phép đạo diễn Hồng rồi rời khỏi.

"Thật sự không cần tôi đi cùng sao?"

Ban Giai Giai đưa túi trong tay cho cô, lo lắng hỏi.