Chương 6

Editor: Hạ

Vưu Ngọc Cơ sợ đánh thức công chúa, bước thật khẽ ra khỏi phòng.

Tư Khuyết mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt dừng lại trên eo thon một tay ôm trọn của nàng một chút.

Vưu Ngọc Cơ xuống lầu, Chẩm Nhứ vội vàng đến đón.

“Phu nhân, người đã tỉnh rồi, giờ đã là giờ Tỵ.”

Vưu Ngọc Cơ không ngờ mình ngủ dậy muộn thế này. Nàng vội nói: "Đêm qua em không đánh thức ta."

"Nô tỳ có gọi, nhưng phu nhân ngủ rất say. Lúc đó ngoài trời vẫn còn mưa to, nên em để phu nhân ngủ tiếp." Chẩm Nhứ nhớ lại tối qua công chúa nói phu nhân khóc mệt rồi mới ngủ được... lòng cô chua xót.

Vưu Ngọc Cơ không nói thêm nữa, chỉ dặn dò Lưu Phong bên cạnh rằng chờ công chúa tỉnh dậy, hãy mời đại phu đến. Sau đó, nàng và Chẩm Nhứ vội vàng về Đàm Hương Ánh Nguyệt.

Xuân Hạnh, Lâm Oánh Oánh và Thúy Ngọc ăn xong bữa sáng mới tới thỉnh an, biết Vưu Ngọc Cơ không có ở đó, ngồi ở phòng bên vừa tán gẫu vừa đợi nàng về.

“ Hai mỹ nhân nổi danh Song Tuyệt của nước Tư, Vưu Thị thì gặp rồi, người còn lại nước Tư vẫn giấu kín. Không biết rốt cuộc người đó có dung mạo ra sao. Thật không ngờ phu nhân lại qua đêm ở đó, ta còn tưởng sẽ được xem cảnh hai mỹ nhân tranh giành tình cảm chứ.” Thúy Ngọc hơi thất vọng.

Thúy Ngọc nhìn về phía Xuân Hạnh, hy vọng người ít nói này sẽ nói thêm vài câu.

Xuân Hạnh cười nhẹ, nói: “Phu nhân khoan dung, chủ mẫu sao lại phải tranh giành tình cảm với thϊếp thất.”

Ba người đều là thân phận thϊếp, cô nghĩ vậy, nhưng hai người kia chưa chắc đã muốn nghe. Thúy Ngọc quay đi cắn hạt bí ngô, không thèm để ý đến cô nữa.

Lâm Oánh Oánh đảo mắt, vẫy gọi Bão Hà tới, cười hỏi: “ Cô đã gặp công chúa Tư Khuyết chưa?”

“Đã gặp rồi.”

“Vậy cô nói xem hai mỹ nhân Song Tuyệt của nước Tư, ai đẹp hơn ai?”

Bão Hà còn chưa kịp nói, Thúy Ngọc đã “chậc” một tiếng, nói: “ Cô hỏi vậy đương nhiên cô ta sẽ nói chủ tử của mình đẹp hơn rồi.”

Bão Hà không phục, cau mày nói: “Đó là sự thật!”

Ba người đều tò mò nhìn cô, Bão Hà gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Dù sao phu nhân cũng đẹp hơn!”

Bão Hà không dám nói công chúa không đẹp, nhưng cô luôn cảm thấy công chúa đẹp thì đẹp, nhưng là một vẻ đẹp rất lạ lùng. Nhìn thấy công chúa, chỉ muốn cách xa mười trượng, mới dám ngước nhìn vẻ đẹp của công chúa. Nhìn một cái, phải vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Thực ra ở nước Tư, các tiểu tỳ từng ngầm thảo luận vấn đề này, ai cũng thấy Vưu Ngọc Cơ đẹp hơn. Chỉ riêng thân hình quyến rũ thướt tha thôi, Vưu Ngọc Cơ đã bỏ xa công chúa Tư Khuyết cả mười dặm! Không có thân hình uyển chuyển như Vưu Ngọc Cơ thì thôi, công chúa còn cao hơn nam nhân...

Bão Hà đang mải mê suy nghĩ, Vưu Ngọc Cơ đã trở về, cô vội vàng chạy tới hầu hạ. Sau khi Vưu Ngọc Cơ rửa mặt thay y phục, mới gặp ba thϊếp thất. Đã qua ba ngày tân hôn, nàng đã cởi bỏ áo đỏ, thay bằng y phục giản dị hơn - áo ngắn màu xanh đậm và váy xếp nếp màu vàng cam, theo bước chân nhẹ nhàng của nàng tạo nên từng lớp sóng hoa dưới chân.

Ba thϊếp thất rõ ràng cảm nhận được tâm trạng phu nhân rất tốt, trong lòng họ không khỏi đoán rằng phu nhân và người ở Vân Tiêu Các trò chuyện rất vui vẻ...

Thực ra, vì Vưu Ngọc Cơ đếm từng ngày mong ngóng, ngày mai là ngày thứ năm, là ngày nàng có thể về nhà. Nghĩ đến ngày mai được về nhà gặp mẫu thân và đệ đệ, khóe môi nàng không nhịn được nở nụ cười.

Có người vui cũng có người buồn.

***

Phương Thanh Di ngồi dưới cửa sổ, nhìn đôi chim sẻ trên cành cây bên ngoài mà thất thần. Vừa rồi, Trần Lăng Yên sai thị nữ tới nhắn mời cô ta qua cùng làm nữ công, cô ta đã từ chối.

Làm nữ công chỉ là cái cớ, thực ra là Trần An Chi muốn gặp cô ta.

Để tránh điều tiếng, hai năm qua mỗi lần Phương Thanh Di gặp Trần An Chi đều là ở chỗ Trần Lăng Yên.

Nha hoàn Hồng Trâm lo lắng hỏi: “ cô nương, sao người không qua đó? Không thể kéo dài được…”

“Qua đó làm gì? Nghĩ cách thuyết phục vương phi, lại còn phải làm sao để Vưu Ngọc Cơ đồng ý mới cho ta vào cửa làm thϊếp sao?” Phương Thanh Di cười đau khổ, “chẳng lẽ Phương Thanh Di- ta phải làm thϊếp thất thấp kém ư?”

Hồng Trâm muốn nói lại thôi. Cô biết tiểu thư là người kiêu ngạo, nhưng giờ thế tử gia đã có thê tử, còn có thể làm gì được đây?

“Thà làm kế thất, ta cũng không làm thϊếp.” Phương Thanh Di chậm rãi cười.

Một lúc sau, một nha hoàn khác bước nhanh vào, bẩm báo: “ cô nương, vương phi gọi người qua đó một chuyến.”

Phương Thanh Di hơi ngạc nhiên, vương phi bị đau đầu, lúc này gọi cô ta tới, chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Phương Thanh Di không dám chậm trễ, vội vàng đi. Khi cô ta đến thấy Trần An Chi cũng ở đó.

““Biểu muội.” Trần An Chi nhìn sâu vào cô ta, sự quan tâm không thể lộ ra, chỉ giấu trong ánh mắt này, hắn tin biểu muội của hắn sẽ hiểu.

Phương Thanh Di điềm tĩnh đáp lễ, không nhìn hắn ta thêm một lần.

Phương Thanh Di không muốn làm một thϊếp thất ngoan hiền, cô ta muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông.

Không lâu sau, Tấn Nam Vương Phi từ phòng trong đi ra, Vưu Ngọc Cơ lại đi theo bên cạnh Vương Phi.

Phương Thanh Di ngẩn người.

Vưu Ngọc Cơ đỡ Vương Phi ngồi lên trường kỷ, vừa định đứng dậy, Vương Phi giữ cổ tay nàng lại, để nàng ngồi xuống bên cạnh.

Vương phi nhìn chằm chằm vào Phương Thanh Di: “Là cháu để hai ca ca cháu cố ý chuốc rượu An Chi. Không đúng, là cố ý ép uống rượu.”

Phương Thanh Di cắn môi, một lúc không dám trả lời, cô ta phải cẩn thận trả lời, không thể sai sót.

“Mẫu thân! Ngày ấy……” Trần An Chi cướp lời.

Vương phi lập tức ngắt lời hắn ta, giận dữ nói: “Chuyện của hai người ta đã biết hết rồi!”

Trần An Chi cau mày nhìn về phía Vưu Ngọc Cơ.

Vương Phi vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Thanh Di, tiếp tục truy hỏi: “Ta hỏi cháu, có phải cháu đã cho thứ gì vào rượu mà khiến thế tử say mèm?”

Phương Thanh Di mặt lúc trắng lúc đỏ, cắn chặt môi, quỳ xuống: “Thanh Di không biết dì nghe được những lời bịa đặt đó từ đâu. Nhưng nếu dì đã hỏi tội, Thanh Di cũng không muốn giấu giếm. Đúng vậy, biểu ca dung mạo tuấn tú, đầy bụng thi thư, Thanh Di đã yêu mến từ lâu...”

Trần An Chi nhìn qua.

Biểu muội công khai thừa nhận trước mặt mọi người. Lòng hắn ta trở nên phức tạp. Vừa cảm động vì biểu muội không sợ lời đồn, vừa tự trách vì đã để cô phải chịu uất ức.

“Chỉ là Thanh Di không phải là người không biết chừng mực. Dì cho rằng cháu bảo hai ca ca cháu cố ý chuốc rượu biểu ca, điều này thật oan cho cháu quá. Tâm trạng của họ ra sao, có uống rượu hay không, không phải là điều Thanh Di có thể kiểm soát. Cháu cũng không có lý do gì để làm như vậy. Cháu đã yêu mến biểu ca, sao có thể nhẫn tâm để biểu ca say xỉn mà làm trò cười.” Phương Thanh Di ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhưng không chịu rơi, “Dì, biểu ca đã phụng chỉ cưới thê tử, cháu cũng không phải người tự hạ mình làm thϊếp. Ngày biểu ca thành hôn cũng là ngày hai người cháu đoạn tuyệt tình cảm!”

Phương Thanh Di nhắm mắt lại, giọt nước mắt kìm nén từ nãy đến giờ cuối cùng cũng rơi xuống.

“Biểu muội…” Trần An Chi không thể im lặng thêm.

“Mẫu thân, là do con tâm trạng không tốt nên mới uống nhiều. Sao có thể đổ lỗi cho biểu muội cố tình sai người chuốc rượu con được? Con không phải người không có chính kiến, đâu phải là đứa trẻ ba tuổi dễ dàng bị người khác lừa gạt!”

Vưu Ngọc Cơ cũng chỉ đến sớm hơn Trần An Chi một chút, không biết trước Vương Phi muốn nói gì. Nàng lặng lẽ thờ ơ chứng kiến phu quân mình và nữ nhân khác tình cảm sâu nặng, bản thân lại như kẻ xấu xa phá hoại nhân duyên tốt của người ta.

Vương phi đang giúp nàng tìm lại thể diện, giúp nàng giải tỏa khúc mắc từ ngày thành hôn. Nhưng nàng ngồi đó, lòng rất bình thản. Nàng cố gắng cảm nhận tâm trạng của mình, tìm kiếm chút giận dữ hay tủi thân, nhưng vô ích.

Buổi tối ngày đại hôn của nàng và Trần An Chi, những kỳ vọng mong chờ về cuộc hôn nhân này gần như tan biến hết thảy. Khi ấy, nàng chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này sau khi tỉnh rượu.

Sau đó nàng đã thấy, và một chút kỳ vọng cuối cùng cũng mất đi.

Nàng không có khúc mắc trong lòng.

Chuyện đời, hoặc níu kéo hoặc buông bỏ, sao phải giữ lại những thứ rối rắm để lòng thêm phiền.

“Nàng sẽ không đuổi biểu muội đi chứ?” Trần An Chi nhìn qua.

Vưu Ngọc Cơ đối diện ánh mắt hắn, chậm rãi mỉm cười, nói: “ Thế Tử sắp xếp chỗ ở hay để ta sắp xếp?”

Trần An Chi ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt nàng, cảm thấy hoảng hốt. Nàng cũng từng nói câu này với hắn mấy hôm trước.

Ngày đầu tiên nàng gả vào, hắn uống rượu và gọi kỹ nữ đến, để nàng một mình trong đêm động phòng.

Ngày thứ hai, hắn đưa hai kỹ nữ vào làm thϊếp, chiều tối lại đưa Tư Khuyết về phủ.

Hôm nay là ngày thứ tư, hắn hỏi nàng rằng nàng sẽ không đuổi biểu muội của hắn chứ?

Vương Phi đau đầu không chịu nổi. Chuyện hôm nay, hoặc là Trần An Chi và Phương Thanh Di chia tay dứt khoát, hoặc đưa Phương Thanh Di vào làm thϊếp, để cô ta quy củ làm lễ với chính thất, sau này cũng dễ bề quản lý. Coi như cho Vưu Ngọc Cơ một lời giải thích. Nhưng bà không ngờ Trần An Chi lại thế này…

“Thế Tử đừng làm khó Thế Tử Phi.” Phương Thanh Di đứng dậy, “ hơn nữa, chàng coi ta là người thế nào? Lén lút qua lại là ta hồ đồ. Nhưng ta đã nói với chàng rất nhiều lần, ta tuyệt đối không làm thϊếp!”

Cô rưng rưng nhìn vương phi: “Dì, Thanh Di không còn mặt mũi nào ở lại vương phủ. Cháu sẽ về thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi!”

Nói xong, cô vội vàng uốn gối hành lễ, khóc lóc chạy đi.

“Biểu muội!” Trần An Chi lảo đảo đuổi theo ra ngoài.

Vương phi đứng lên gọi mấy tiếng, cũng không gọi được hắn về, không khỏi thấy choáng váng. Vưu Ngọc Cơ vội đỡ lấy, vương phi nhíu mày nhìn qua, nhìn thấy ánh mắt bình thản của Vưu Ngọc Cơ, không khỏi ngạc nhiên—nàng không tức giận sao?

Phương Thanh Di chạy về phòng bảo người đóng cửa, không mở cửa cho Trần An Chi dù hắn có cố gắng gọi đi nữa.

Cô ta nhất định phải rời đi.

“Chắc chắn đã xử lý hết chưa?” Cô ta hỏi nhỏ.

Hồng Trâm gật đầu.

Phương Thanh Di đã bảo hai ca ca của mình chuốc rượu Trần An Chi, trong rượu quả thật có bỏ thêm thứ gì đó nhưng hai người đó không hề biết. Đó là loại thuốc làm cho người ta dễ giận dữ và mất kiểm soát.

Thánh thượng ban hôn, ý chỉ của vua không thể trái.

Nhưng nếu Vưu Ngọc Cơ chết, cô ta có thể lấy thế tử. Dù làm kế thất, cũng là chính thê, là thế tử phi đàng hoàng.

Vưu Ngọc Cơ nước mất nhà tan, phụ thân chết, mẫu thân bệnh tật sống lay lắt. Đêm tân hôn bị sỉ nhục, đáng lý phải nghĩ quẩn mà nhảy giếng treo cổ mới đúng.

Không ngờ nữ tử từ thảo nguyên đến này hoàn toàn không quan tâm đến thể diện.

Phương Thanh Di lau nước mắt, cười lạnh: “Được, ả không chịu tự chết? Vậy ta đành giúp ả chết.”

***

Vưu Ngọc Cơ trở lại Đàm Hương Ánh Nguyệt, liền thu xếp đồ đạc để ngày mai về thăm nhà, còn nghĩ sáng mai trên đường sẽ ghé những cửa tiệm nào mua đồ. Chỉ là không biết mẫu thân có ăn được không…

Chiều tối, Lưu Phong đến báo—Tư Khuyết mới sáng tác một khúc nhạc mới mời Vưu Ngọc Cơ đến thưởng thức.

Vưu Ngọc Cơ rất ngạc nhiên.

Khi nàng đến Vân Tiêu Các, Tư Khuyết đã ngồi sau cây đàn. Khi nàng bước vào, Tư Khuyết bắt đầu đánh đàn. Vưu Ngọc Cơ nghe, quả nhiên là khúc nhạc mới. Nàng tìm một góc ngồi xuống, lặng lẽ nghe đàn.

Khúc nhạc kết thúc, Tư Khuyết dừng tay trên dây đàn một lúc, rồi chuyển sang khúc nhạc khác.

Âm thanh đầu tiên từ ngón tay chàng vang lên, Vưu Ngọc Cơ kinh ngạc mở to mắt.

Là “Vân Lăng Phú”.

Khúc nhạc nổi tiếng khắp thiên hạ có thể khiến chim xanh khóc thương “ Vân Lăng Phú”

Vưu Ngọc Cơ không biết Tư Khuyết làm sao sáng tác được khúc nhạc thê lương như vậy, nàng như quay trở lại ngày phụ thân nàng được đưa về trong cỗ quan tài.

Áo giáp từng mảnh vỡ nát, trái tim yếu đuối đau đớn.

Khúc nhạc chưa dứt, nước mắt đã thấm đẫm vạt áo.

Tư Khuyết bước tới, đưa khăn mềm cho nàng lau nước mắt.

Vưu Ngọc Cơ lau nước mắt, thân thể mềm nhũn ngã sang một bên. Tư Khuyết đỡ lấy, thuận tay ôm nàng đặt lên giường gỗ, bắt đầu cởi y phục của nàng.

Hôm nay vải quấn ngực được thay bằng màu trắng.

Giống hôm qua, Tư Khuyết cởi ra cho nàng, rồi quay lại lấy ngân châm trong ngăn kéo. Thân thể mềm mại của Vưu Ngọc Cơ ngã xuống giường, Tư Khuyết vội đưa tay đỡ, sự mềm mại chạm vào mu bàn tay của chàng.

Tư Khuyết khựng lại, ngồi bất động nửa khắc, sau đó mới nắm lấy vai Vưu Ngọc Cơ, đè nàng xuống giường gỗ. Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai nàng: “Hồ ly tinh.”

May mắn, giải độc chỉ cần ba ngày.

Lại nhịn một chút.

Tư Khuyết chậm rãi vỗ nhẹ mặt Vưu Ngọc Cơ, ra lệnh: “Từ ngày kia, tránh xa ta ra. Nghe rõ chưa, hồ ly tinh?”